Đối với việc Charlotte kêu la om sòm, Thu Đồng cũng không để trong lòng, chẳng qua nàng vẫn nhìn về phía Charlotte.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta vừa phát hiện không thấy ba ba đâu nữa, chắc chắn hắn đã đi nhìn lén tỷ rồi, tỷ ngàn vạn lần không nên bơi, nếu không ba ba có thể..." Charlotte vừa nói đến đây lại đột nhiên như nghẹt thở, bởi nàng đã thấy Hạ Chí.
Chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, Charlotte làm ra vẻ đáng yêu vẫy tay chào Hạ Chí: "Ba ba đang ở đây sao? Vậy ngươi và Đồng Đồng tỷ tỷ từ từ chơi, ta ra ngoài xem tivi trước!"
Charlotte nói xong lập tức xoay người chạy, chỉ có điều mới chạy được vài bước, nàng đã nghe thấy giọng nói của Hạ Chí: "Nữ nhi ngoan, mau tới đây, ta có chút nhớ ngươi đấy."
"Ba ba, sao ngươi có thể như vậy? Ngươi chỉ có thể nhớ Đồng Đồng tỷ tỷ, không thể nhớ nữ nhân khác." Charlotte xoay người, không dám chạy tiếp, nhưng cũng không tới trước mặt Hạ Chí, hiển nhiên nàng lo lắng mình bị đánh.
"Nữ nhi ngoan, ngươi chỉ là tiểu nữ hài, không phải nữ nhân." Hạ Chí rất nghiêm túc sửa đúng, "Đến đây, để ta ôm một cái trước."
"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ có thể nói cho ba ba biết bắt nạt tiểu hài tử là không đúng không?" Charlotte quay đầu nhìn về phía Thu Đồng.
"Ta lười quản hai người các ngươi." Thu Đồng tức giận nói, nếu đổi lại lúc trước, nàng nhất định sẽ giúp Charlotte, chỉ có điều hiện tại nàng đã phát hiện, tính cách của tiểu nha đầu Charlotte và Hạ Chí hệt như từ một khuôn đúc ra, trong cơ thể hai người bọn họ đều có gien hiếm thấy giống nhau.
"A, không đúng, Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ có chút không đúng!" Charlotte nhìn Thu Đồng với ánh mắt kỳ quái.
"Tại sao không đúng?" Thu Đồng bị tiểu nha đầu này nhìn tới có chút không được tự nhiên.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, trước đó tỷ không mặc bộ áo quần này!" Charlotte nói đến đây lại a một tiếng, "A, ta biết rồi, ban nãy Đồng Đồng tỷ tỷ đã đi bơi, sau đó tỷ đã bị ba ba nhìn hết, chẳng trách hiện tại tỷ và ba ba lại hợp lại cùng bắt nạt ta!"
"Charlotte!" Gương mặt Thu Đồng đỏ ửng, tiểu nha đầu này thật đúng là cần ăn đòn!
"Đồng Đồng tỷ tỷ, sao tỷ có thể như vậy? Đã tới năm tháng nào rồi, đừng nói tỷ chỉ bị ba ba nhìn thấy bộ dáng khi mặc áo tắm, cho dù tỷ có cởi sạch bị ba ba thấy hết tỷ cũng không cần lấy thân báo đáp. Quan trọng nhất là cho dù tỷ có gả cho ba ba, cũng không thể cái gì cũng nghe hắn, tỷ phải độc lập tự chủ... Ai ya!" Charlotte ở đó hóa thân thành người theo chủ nghĩa nữ quyền giáo dục Thu Đồng, nhưng nàng còn chưa nói hết lời đã bị Hạ Chí gõ đầu một cái.
Tuy Charlotte không chịu đến trước mặt Hạ Chí, nhưng vẫn không thể may mắn tránh khỏi.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, đừng nói ta không nói cho tỷ biết, loại người bạo lực cuồng như ba ba là không thể gả, hôm nay hắn có thể đánh nữ nhi, ngày mai hắn sẽ có thể đánh lão bà... Ai ya, ba ba ngươi lại đánh ta!" Charlotte thở phì phò nhìn Hạ Chí, "Ta muốn kiện ngươi tội ngược đãi trẻ em!"
"Này, ngươi nữa, đừng đánh đầu Charlotte!" Lúc này Thu Đồng cũng không nhịn được mà trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Không chơi với các ngươi nữa, ta đi tìm người khác chơi!" Charlotte bĩu môi, xoay người chạy đi.
Lần này, Hạ Chí cũng không gọi nàng lại, tùy ý để nàng rời khỏi.
"Nha đầu kia thật sự kỳ cục, nào có ai lại oan uổng cha mình như vậy?" Hạ Chí lắc đầu cảm khái.
"Nàng oan uổng ngươi chỗ nào? Ngươi vốn là người thích dùng bạo lực!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, ngay ngày đầu tiên đến trường trung học phổ thông Minh Nhật, gia hỏa này đã đánh học sinh, lão sư trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng từng bị hắn đánh, mà những người khác từng bị hắn đánh còn nhiều vô số kể, nói hắn là bạo lực cuồng cũng không phải oan uổng hắn.
"Đồng Đồng, Charlotte còn dám nói ta nhìn lén ngươi, đây tuyệt đối là oan uổng." Hạ Chí lại bắt đầu nói sang một vấn đề khác, "Rõ ràng ta đang quang minh chánh đại ngắm ngươi, sao có thể nói nhìn lén được? Quan trọng nhất là cho dù ta có nhìn lén, nhưng nhìn lén lão bà mình có thể gọi là nhìn lén sao? Đồng Đồng ngươi nói đi..."
"Ta không phải lão bà ngươi!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa mà ngắt lời người này, "Này, ta không nói lung tung với ngươi nữa, ta đi ra ngoài thoáng khí một chút, ngươi không cần theo ta, dù sao thì hiện tại trên thuyền này cũng rất an toàn."
Thu Đồng nói đi là đi, nàng muốn ra boong thuyền hít thở không khí một chút. Tuy trong khoang thuyền này rất thoải mái, nhưng ở lâu vẫn cảm thấy hơi buồn bực.
Bởi nơi này không có tín hiệu, đương nhiên cũng không có internet, Thu Đồng thoáng cái đã biến thành người hoàn toàn không có chuyện gì để làm, thật ra nàng cũng có chút không quen.
Dọc theo đường đi, nàng lại gặp phải rất nhiều người gọi nàng là hoàng hậu nương nương, Thu Đồng cũng lười quản, dù sao thì nàng cũng đã nghe quen rồi.
Chỉ có điều từ tận trong đáy lòng Thu Đồng vẫn có chút không phục, dựa vào cái gì mà Hạ Mạt người ta là nữ vương, mà nàng lại chỉ là hoàng hậu? Nàng không thể làm nữ hoàng sao?
Nghĩ đến Hạ Mạt, trong lòng Thu Đồng lại cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc nàng đã lên thuyền lúc nào? Hơn nữa vì sao Hạ Mạt kia lại vẫn luôn chưa từng xuất hiện? Chẳng lẽ Hạ Mạt thật sự muốn làm u linh mãi sao?
Trên boong thuyền nhân khí càng ngày càng đủ. Ở mãi trong khoang thuyền kiểu gì cũng cảm thấy hơi áp lực, đặc biệt là những người từng có ký ức không mấy tốt đẹp lại càng cảm thấy áp lực. Hiện tại bên ngoài boong thuyền đã an toàn, dẫn tới càng ngày càng nhiều người thích tới nơi này thông khí.