Thu Đồng đứng trên boong thuyền trong chốc lát, thấy Hạ Chí thật sự không theo tới, mà không bao lâu, Thu Đồng đã cảm thấy, dường như một mình cũng không có gì thú vị, những người khác trên boong thuyền đều rất cung kính với nàng, nhưng lại không có người nào đến nói chuyện với nàng. Dù sao thì trong mắt những người này, Thu Đồng hệt như hoàng hậu chân chính, bọn họ trèo cao không nổi.
Không tới nửa giờ, Thu Đồng lại lần nữa về tới khoang thuyền, thấy Hạ Chí đang ngồi trên sofa, nàng không khỏi cảm thấy an lòng một chút.
Thu Đồng cũng ngồi xuống sofa, sau đó cầm lấy điều khiển từ xa, bắt đầu thí nghiệm đủ loại công năng. Cái điều khiển từ xa này có thể dùng để thay đổi đủ loại bối cảnh trong khoang thuyền, ừm, cũng có thể trở thành điều khiển từ xa của TV.
Vì vậy, đến sau cùng, Thu Đồng quyết định xem tivi giết thời gian, tiện tay mở ra một phim truyền hình, 《 Ngươi Đến Từ Sao Hỏa 》.
Thu Đồng bình thường vốn không thích xem phim thần tượng lắm, lại có thể vừa xem đã không thể vãn hồi, ngay cả cơm tối cũng không muốn đi ra ngoài ăn. Sau cùng, Hạ Chí chỉ có thể gọi một đầu bếp tới khoang thuyền nấu cơm cho bọn họ.
Chín giờ tối.
"Ba ba, có phải đột nhiên Đồng Đồng tỷ tỷ bị ngốc rồi không? Bộ phim này có gì hay mà xem?" Charlotte nhỏ giọng nói.
Cốc.
Hạ Chí gõ một cái lên đầu Charlotte: "Nữ nhi ngoan, ta vẫn cảm thấy Đồng Đồng quá thông minh, để nàng ngốc một chút cũng tốt."
"À, ta biết rồi, ba ba ngươi thích loại nữ nhân ngực to không não." Charlotte tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Mấu chốt là ngực lớn." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Này, hai người các ngươi đừng tưởng ta không nghe được!" Thu Đồng hung ác lườm hai người, "Các ngươi không thích xem có thể đi ra ngoài chơi!"
"Được rồi, Bảo Bảo vào phòng ngủ, ba ba ngươi xem với Đồng Đồng tỷ tỷ đi." Rốt cục Charlotte cũng không xem nổi nữa.
Đi tới cửa phòng ngủ, Charlotte lại la một câu: "Đồng Đồng tỷ tỷ, phim truyền hình đều là gạt người ah."
Thu Đồng tiếp tục chiến đấu hăng hái, tuy Hạ Chí không có chút hứng thú gì với phim truyền hình, nhưng hắn vẫn ngồi bên cạnh Thu Đồng, mà lần ngồi này chính là suốt cả đêm.
Cũng không biết đã bao lâu chưa từng xem phim truyền hình, Thu Đồng lại có thể một hơi xem xong hai mươi tập phim truyền hình!
"Đây là kết cục gì vậy, vậy mà nam chính lại có thể trở về sao hỏa!" Thu Đồng hơi bất mãn, "Trên sao hoả vốn không có người có được không!"
Oán trách một câu, sau đó Thu Đồng lại không nhịn được ngáp một cái: "Thật buồn ngủ, ta muốn đi ngủ."
Thu Đồng thật sự buồn ngủ quá sức, miệng nói đi ngủ, kết quả vừa nhắm mắt lại đã không muốn động, cứ dựa trên sofa như vậy, sau đó không được một phút đồng hồ, nàng đã tiến vào mộng đẹp, mà thân thể nàng cũng không tự chủ được bắt đầu nghiêng đi, cứ như vậy mà tựa lên trên người Hạ Chí.
"Ừm, lần này đáng giá." Hạ Chí lẩm bẩm, "Không uổng công ta ngồi cạnh Đồng Đồng một buổi tối."
Tuy hiện tại trời đã sáng, nhưng trong phòng khách lại đột nhiên tối xuống, biến thành an tĩnh dị thường.
"Tối quá." Tiếng lầm bầm truyền đến, là Charlotte đã rời giường.
"Oa, ba ba và Đồng Đồng tỷ tỷ đang trộm tình, ô nhiễm hai mắt Bảo Bảo." Charlotte lại lầm bầm một câu, "Bảo Bảo phải nhanh chóng đi ra ngoài thôi!"
Charlotte thật sự chạy nhanh ra ngoài, sau đó, phòng khách lại một lần nữa an tĩnh trở lại.
Thời gian lẳng lặng trôi qua trong bóng đêm, Charlotte còn chưa trở về, mà Thu Đồng lại ngủ rất say, dần dần, cả người nàng đều ngã xuống trong lòng Hạ Chí.
"Vì sao lại tối như vậy?" Không biết qua bao lâu, rốt cục Thu Đồng cũng mơ hồ mở mắt, mà ngay sau đó nàng lại phát hiện không đúng, nàng đang ngủ ở đâu vậy?
Phòng khách đột nhiên sáng lên, mà Thu Đồng cũng lập tức thấy được một khuôn mặt, sau đó nàng duyên dáng hô to, cả người triệt để tỉnh táo.
Một giây sau, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, bởi nàng phát hiện mình đang gối lên bắp đùi Hạ Chí, ngủ trên ghế sofa!
"Này, sao ngươi để ta ngủ nơi này?" Thu Đồng có chút xấu hổ, vội vàng ngồi dậy, sau đó nàng vô thức nhìn nhìn quần áo của mình, sau đó nữa nàng lại thở phào nhẹ nhõm, hẳn tên lưu manh này không nhân cơ hội làm chuyện xấu.
"Đồng Đồng, ta vốn muốn ôm ngươi lên giường ngủ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Thế nhưng ta cảm thấy thừa dịp ngươi ngủ thiếp đi mà ôm ngươi có vẻ như ta đang lợi dụng cơ hội lén đụng chạm ngươi, như vậy không tốt lắm."
"Nói cứ như ngươi không lén lợi dụng cơ hội đụng chạm ta vậy!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Không hề, honey, là ngươi chủ động tựa lên trên người ta, cho nên đây là ngươi đang lợi dụng đụng chạm ta." Hạ Chí lẽ thẳng khí hùng.
"Ngươi!" Thu Đồng bị chọc tức, "Khốn nạn!"
Mắng Hạ Chí một câu, sau đó Thu Đồng nhanh chóng đứng dậy, chạy ào vào phòng ngủ.
"Đồng Đồng, ta rộng lượng hơn ngươi nhiều, cho tới bây giờ ta chưa từng ngại ngươi lợi dụng đụng chạm ta." Phía sau truyền đến giọng nói của Hạ Chí, Thu Đồng trực tiếp đóng sập cửa lại.
Không được hai phút, Thu Đồng đã chạy ra.
"Kỳ quái, hiện tại thuyền đang ở đâu? Ta vừa nhìn từ cửa sổ một chút, dường như chúng ta đang cách một thành phố không xa!" Thu Đồng có chút buồn bực hỏi.
"Honey, lúc ngươi mới vừa ngủ, thuyền đã ngừng một lần, sau đó có một vài khách xuống, cũng lên một số khách lên." Hạ Chí cũng không giấu giếm, "Hiện tại thuyền của chúng ta đang rời xa bến tàu Hương Giang."
"Này, sao ngươi không nói cho ta chuyện thuyền sắp ngừng?" Thu Đồng lập tức cảm thấy tức giận, "Có phải ngươi cố ý không để ta biết không?"
Đúng là Thu Đồng hơi mất hứng, nàng cảm thấy trên chiếc thuyền này cũng không có gì hay ho, sớm biết thuyền sắp cập bờ, nàng cũng có thể rời thuyền.