"Đồng Đồng, đây thật không phải do ta cố ý." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Là do ngươi đã ngủ thiếp đi."
"Nếu ta không ngủ, ngươi có nói cho ta biết không?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Sẽ không." Hạ Chí không hề nghĩ ngợi mà trả lời.
Thu Đồng lại muốn đánh người, nàng cảm thấy mình ở chung với gia hỏa Hạ Chí lâu, chắc chắn sẽ trở nên bạo lực giống hắn, bởi mỗi ngày nàng đều muốn đánh gia hỏa này rất nhiều lần!
"Đồng Đồng, có phải ngươi cảm thấy trên thuyền không vui cho nên mới muốn xuống dưới?" Lúc này Hạ Chí lại rất rất nghiêm túc hỏi.
"Ngươi biết còn hỏi!" Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này vẫn luôn thích đã biết rõ còn cố hỏi.
"Đồng Đồng, thật ra đây là ngươi không đúng!" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
Thu Đồng lập tức nổi giận: "Sao lại thành ta không đúng rồi?"
"Đồng Đồng, thật ra lúc đầu trên thuyền có thể chơi rất vui, chúng ta có thể hưởng tuần trăng mật chân chính, sống thế giới hai người, chúng ta có thể làm rất nhiều rất việc hay, nhưng ngươi lại không chịu làm, cho nên đây là ngươi không đúng." Hạ Chí bày ra vẻ lẽ thẳng khí hùng.
"Ta lười nghe ngươi nói hươu nói vượn!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, xoay người lại đi về phía phòng ngủ, tên lưu manh này cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện ấy, nàng mới sẽ không để hắn được như nguyện!
Ngủ trên ghế sofa cả ngày, Thu Đồng cảm thấy không quá thoải mái, vì vậy nàng đi tắm trước, dù sao thì hiện tại cũng không cách nào xuống thuyền, vậy cứ tiếp tục an tâm ở lại đây đi.
Lúc đầu Thu Đồng cũng không nhất định muốn xuống, chỉ có điều nàng cảm thấy nếu thuyền cập bờ, xuống dưới chuyển sang nơi khác chơi cũng được, không cần tiếp tục ở lại trên du thuyền làm gì. Nhưng nếu hiện tại du thuyền đã rời khỏi cảng, nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Lúc Thu Đồng bước ra khỏi phòng tắm đã hơn tám giờ tối, nàng thay một bộ váy dài màu cà phê, vẫn cao quý trang nhã như vậy, mà sợi Đồng Đồng Chi Tâm Hạ Chí tặng nàng cũng vẫn được nàng đeo trên cổ như cũ. Chẳng qua lúc này, mặt dây chuyền đã không còn phát sáng nữa.
"Này, sao vật này không phát sáng nữa?" Thu Đồng đi tới trước mặt Hạ Chí.
"Không sáng lên sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Ừm, để ta xem."
Hạ Chí áp sát ngực Thu Đồng, một bộ muốn xem cho rõ ràng.
Mặt Thu Đồng đỏ lên, vội vàng lui về phía sau: "Ngươi làm gì vậy?"
"Xem Đồng Đồng Chi Tâm nha." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, lấy mặt dây chuyền ra khỏi ngực: "Cho ngươi xem!"
"À, thấy được rồi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy tiếc nuối, "Đồng Đồng, ngươi đặt nó về đi."
"Lưu manh!" Thu Đồng cắn răng, gia hỏa này vốn không cần xem, vừa rồi hắn chỉ muốn sàm sỡ nàng, hiện tại biết bản thân mình không chiếm được lợi lộc gì lập tức không xem nữa!
"Ừm, mặt dây chuyền nà thực sự quá lưu manh, lại có thể ở vị trí tốt như vậy cả ngày, rõ ràng đây là vị trí thuộc về ta." Hạ Chí bày ra vẻ bất mãn.
"Ngươi còn nói hưu nói vượn nữa ta sẽ đánh ngươi!" Khuôn mặt Thu Đồng nóng lên, tên lưu manh chết bầm này vẫn luôn thích nói mấy lời lung tung lộn xộn!
"Đánh là thương mắng là yêu, honey, ta thích ngươi đánh ta." Hạ Chí cười hì hì.
Thu Đồng lại hết cách, người này thật sự bất trị.
"Này, mau nói, vì sao nó không phát sáng nữa?" Thu Đồng quyết định nói chính sự, không thể nói nhảm với tên lưu manh này, nếu không, không cẩn thận sẽ bị hắn đùa giỡn.
"Đồng Đồng, thật ra nguyên nhân rất đơn giản, vì Đồng Đồng Chi Tâm cảm giác được tình yêu của ngươi dành cho ta, cho nên nó mới sáng lên." Sắc mặt Hạ Chí đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Hiện tại nó không sáng lên là vì Đồng Đồng ngươi không đủ yêu ta!"
"Ngươi có thể đứng đắn một chút không?" Thu Đồng cắn răng.
"Đồng Đồng, hiện tại ta rất đứng đắn, nếu ngươi không tin, ngươi nói ngươi yêu ta đi, nó nhất định sẽ phát sáng ngay." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm nghị.
"Ta mới không thích tên lưu manh ngươi!" Thu Đồng tức giận nói, mấy lời nói hươu nói vượn như vậy nàng mới sẽ không tin tưởng.
"Đồng Đồng, ngươi có thể gạt ta, cũng có thể lừa gạt chính ngươi, thế nhưng ngươi không lừa được Đồng Đồng Chi Tâm." Trên mặt Hạ Chí đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn, "Ngươi xem, nó sáng lên."
Ánh sáng dìu dịu mỹ lệ phát ra từ nơi ngực Thu Đồng, bao phủ cả người Thu Đồng vào trong, Thu Đồng không khỏi ngây người, này… sao lại thế này?
"Nhất định là ngươi đang giở trò!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng mới không tin bản thân mình lại yêu tên gia hỏa này!
"Thế nhưng mình không yêu thật sao?" Trong đầu Thu Đồng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này.
"Phi phi phi, Thu Đồng, ngươi suy nghĩ gì vậy?" Một giây sau, Thu Đồng đã lập tức thầm mắng bản thân mình, sao nàng có thể yêu tên lưu manh này được, tới hiện tại, còn vài ngày nữa mới đầy một tháng kể từ khi nàng biết hắn đây!
Ánh sáng trên mặt dây chuyền bị thu liễm, biến mất trong thân thể Thu Đồng, trở thành một bộ phận của nàng, khiến thân thể băng cơ ngọc cốt của nàng càng lộ vẻ mỹ lệ, thánh khiết.
"Này, ta đói rồi!" Đầu óc Thu Đồng hơi loạn, nàng quyết định dời tầm mắt, không quan tâm tới mấy chuyện ngổn ngang này nữa, mà hiện tại nàng cũng đói bụng thật, dù sao thì cũng đã một ngày nàng chưa ăn gì rồi.
Mà bản thân Thu Đồng cũng không phát hiện, trong giọng nói của nàng lại có chút nũng nịu.
"Vậy chúng ta đi ăn bữa tối dưới ánh nến đi." Hạ Chí cười xán lạn.
"Đi thôi!" Thu Đồng chủ động khoác cánh tay Hạ Chí, đi ra khỏi khoang thuyền.
Mười lăm phút sau.
Trong phòng ăn Pháp.
Trong phòng nhỏ an tĩnh, Hạ Chí và Thu Đồng ngồi đối diện nhau, hai ngọn nến đỏ chiếu sáng, khiến Thu Đồng càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.