Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 685 - Chương 684: Ngươi Chính Là Người Của Ta (2)

Chưa xác định
Chương 684: Ngươi chính là người của ta (2)

Trên bàn có gan ngỗng, trứng cá muối, nấm trắng, bò bít tết, rượu vang, trông rất ngon, nhưng rõ ràng Thu Đồng rất rất đói lại phát hiện mình ngượng ngùng, không thể ăn uống như vũ bão. Dưới bầu không khí này, dường như nàng nên rụt rè một chút.

Nhìn ánh mắt có chút si mê của Hạ Chí, trong lòng Thu Đồng cảm thấy ngọt ngào, đồng thời nàng lại cảm thấy hơi buồn bực, nàng chỉ muốn tùy tiện ăn ít gì đó lấp đầy bụng mà thôi, vậy mà gia hỏa này lại làm ra một bữa cơm dưới ánh nến thật?

Điều kỳ quái nhất là gia hỏa này còn cố ý yêu cầu phục vụ đổi thành nến đỏ thật to, loại nến đỏ này luôn khiến nàng không tự chủ được liên tưởng đến nến kết hôn!

"Đến, Đồng Đồng, uống ly rượu này, ngươi sẽ..." Hạ Chí giơ ly rượu vang trước mặt lên, nói đến đây, hắn còn cố ý dừng lại một chút.

Thu Đồng giơ ly lên, trực tiếp uống một hớp, chỉ nghĩ uống xong ly rượu này nàng có thể ăn đồ ăn.

Thế nhưng đúng lúc này, câu nói kế tiếp của Hạ Chí lại vang lên: "Ngươi chính là người của ta."

Khụ khụ...

Thu Đồng ho sặc sụa, rượu vang mới vừa uống vào cũng không trực tiếp bay ra ngoài, nhưng lại làm nàng bị sặc, mà nhất thời không tìm được nước, nàng lại bưng ly rượu lên, ực ực cạn sạch rượu vang trong ly. Lần này, cuối cùng nàng cũng ngừng ho khan được.

"Ta biết ngay Đồng Đồng ngươi muốn trở thành người của ta." Hạ Chí tươi cười xán lạn, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, "Honey, không bằng bây giờ chúng ta lập tức cử hành hôn lễ trên thuyền đi, ừm, hiện tại hơi gấp, hay là chờ tới ngày mai đi, ngày mai chắc chắn còn kịp..."

Thu Đồng lười để ý gia hỏa này, trực tiếp bắt đầu ăn, nàng thật sự đói bụng.

"Đồng Đồng, nếu ngươi đã không có ý kiến, vậy cứ quyết định như thế đi, ta lập tức đi chuẩn bị áo cưới." Hạ Chí tiếp tục kế hoạch hôn lễ của hắn.

"Này, rốt cục ngươi còn ăn đi không?" Thu Đồng không thể nhịn được nữa, nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, "Đừng nằm mơ nữa, ta mới không cử hành hôn lễ gì với ngươi ở đây!"

"Được rồi, vậy chúng ta chuyển sang nơi khác cử hành hôn lễ, để ta nghĩ thêm một chút." Hạ Chí mỉm cười.

Thu Đồng tiếp tục ăn gan ngỗng, lười nói vớ vẩn với Hạ Chí.

Sau một giờ.

Hai người đi ra khỏi phòng ăn, mà Thu Đồng vẫn khoác tay Hạ Chí như cũ.

"Đi lên boong thuyền một chút đi." Thu Đồng ăn hơi no.

Đối với chuyện này, đương nhiên Hạ Chí sẽ không có ý kiến, rất nhanh hai người đã đi tới boong thuyền, sau đó Thu Đồng phát hiện tình huống có điểm gì là lạ.

"Vì sao nơi này lại có nhiều người như vậy?" Thu Đồng có chút buồn bực, mà đồng thời nàng lại nghĩ tới một việc, hình như đêm nay chưa có người nào gọi nàng là hoàng hậu nương nương.

Cũng không phải nàng thích cách xưng hô này, chỉ có điều trong lúc bất chợt không có người nào gọi nàng như vậy, thậm chí trên đường cũng không có người nào cố ý chào hỏi nàng, khiến nàng cảm thấy có chút không quá bình thường.

"Bọn họ đều là người mới vừa lên thuyền, tương đối hưng phấn." Hạ Chí thuận miệng giải thích một chút.

"Nhiều người như vậy đều là người mới vừa lên thuyền?" Thu Đồng hơi kinh ngạc, nàng đoán chừng một chút, lúc này trên boong thuyền ít nhất cũng có một hai trăm người.

"Đây chỉ là không tới một phần mười số đó." Hạ Chí thuận miệng nói.

Thu Đồng ngẩn ngơ: "Rốt cuộc đêm nay đã có bao nhiêu người lên thuyền?"

"Cái này à, ta cũng không biết con số chính xác, chỉ có điều hiện tại gần như tất cả người trên thuyền này đều là người mới lên, phải có khoảng hai ngàn người." Hạ Chí cũng không đặc biệt quan tâm vấn đề này.

Trong lúc nhất thời, Thu Đồng có chút sững sờ, vậy mà lại có nhiều người mới lên đây như vậy?

Phải biết rằng, trước đây khi bọn hắn lên thuyền, trên thuyền gần như không còn chỗ trống, thế nhưng hiện tại lại có thể một lần lên hai ngàn người, nói cách khác, gần như những người vốn ở trên thuyền này đều đã xuống thuyền?

Quét mắt liếc nhìn bốn phía, trên boong thuyền đủ loại người đều có, đủ loại ngôn ngữ đan xen vào một chỗ, nghe hơi hỗn loạn. Trong lúc bất chợt, Thu Đồng bắt đầu cảm thấy ở trên boong thuyền còn không bằng quay về khoang thuyền.

"Hay là chúng ta trở về đi thôi." Đứng không tới ba phút, Thu Đồng đã kéo Hạ Chí chuẩn bị rời khỏi.

"Được, chúng ta trở về ngủ." Hạ Chí lập tức nói.

Thu Đồng véo mạnh một cái trên cánh tay Hạ Chí, nhưng người này lại không có phản ứng gì khiến Thu Đồng có cảm giác vô lực, sao gia hỏa này lại không sợ đau?

"Chào ngươi, quấy rầy một chút." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, theo giọng nói này, một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện phía trước hai người, mà ánh mắt hắn ta cũng không ngừng đảo quanh trên người Thu Đồng, "Xin hỏi vị tiểu thư xinh đẹp này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Thu Đồng nhất thời cảm thấy cạn lời, chỉ mới vài phút đã có người tới bắt chuyện, mà nàng có dự cảm, Hạ Chí lại muốn đánh người.

Thật ra hiện tại Thu Đồng thật sự rất bắt mắt, mà nguyên nhân căn bản nhất không phải là vì nàng quá xinh đẹp, mà là vì Đồng Đồng Chi Tâm gây họa. Hiện tại là buổi tối, mặc dù trên boong tàu cũng có tia sáng, nhưng vẫn tương đối u ám, mà Đồng Đồng Chi Tâm lại khiến cả người Thu Đồng tản ra một loại quang mang nhàn nhạt, dĩ nhiên có thể khiến người khác chú ý tới.

Vì vậy, đương nhiên nàng cũng trở thành tiêu điểm trên boong thuyền, mà khi mọi người thấy nàng xinh đẹp cao quý như thế, dĩ nhiên sẽ có người không nhịn được mà tới gần, cho dù Thu Đồng đang khoác cánh tay Hạ Chí, thoạt nhìn là hoa đã có chủ, nhưng điều này cũng không đủ để khiến mọi người lùi bước.

"Ngươi muốn theo đuổi bạn gái của ta sao?" Hạ Chí nhìn nam nhân này, rất rất nghiêm túc hỏi.

Bình Luận (0)
Comment