"Ngươi đã hiểu lầm, ta chỉ muốn làm quen một chút với vị tiểu thư xinh đẹp này... A!" Nam nhân còn chưa dứt lời đã ôm bụng ngã trên mặt đất.
Thu Đồng quay đầu sang chỗ khác, có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng, quả nhiên gia hỏa này lại ra tay, hơn nữa còn nhanh hơn so với nàng dự đoán.
"Muốn theo đuổi bạn gái của ta không phải là lỗi của ngươi, nhưng không dám thừa nhận thì đó là ngươi không đúng." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó quét mắt nhìn bốn phía, "Còn người nào muốn theo đuổi bạn gái của ta không?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai tiếp lời.
Qua khoảng chừng mấy chục giây, rốt cục cũng có một nam nhân đi ra.
"Huynh đệ, ngươi nguyện ý cạnh tranh công bằng với chúng ta sao?" Ánh mắt của nam nhân này cũng có chút luyến tiếc rời khỏi người Thu Đồng, mà hắn ta khá to cao, hiển nhiên tự nhận không sợ Hạ Chí.
"Ngươi cũng muốn theo đuổi bạn gái ta?" Hạ Chí lại rất rất nghiêm túc hỏi.
"Vị tiểu thư này xinh đẹp phi phàm, ta muốn theo đuổi nàng cũng là chuyện rất bình thường đúng không?" Nam nhân cao lớn mỉm cười, "Mới vừa rồi ngươi cũng nói, muốn đuổi theo bạn gái ngươi cũng không phải lỗi của ta."
"Ngươi nói đúng, quả thật không phải lỗi của ngươi, ai bảo bạn gái ta lại xinh đẹp như vậy đây." Hạ Chí gật đầu.
Thu Đồng lại thầm véo Hạ Chí, tên hỗn đản này đang khích lệ người khác tới đuổi theo nàng sao?
"Các hạ quả nhiên là người có phong độ, ngưỡng mộ ngưỡng mộ." Nam nhân cao lớn giơ ngón tay cái lên với Hạ Chí, sau đó quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, "Xin hỏi ta nên xưng hô với vị nữ sĩ xinh đẹp này như thế nào đây... A!"
Nam nhân cao lớn còn chưa dứt lời đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, sau đó, hệt như nam nhân trước, hắn ta cũng ôm tiểu phúc ngã trên mặt đất.
Mọi người ngẩn người, vừa rồi tên cao to còn đang tán thưởng Hạ Chí có phong độ đây, kết quả lập tức bị đòn, này… cũng quá châm chọc đi?
"Ngươi, không phải ngươi nói..." Vẻ mặt nam tử cao lớn tràn đầy thống khổ, trong lòng lại càng tức giận, tên khốn kiếp này nói không giữ lời!
"Ngươi muốn đuổi theo bạn gái ta đúng là không phải lỗi của ngươi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Nhưng nếu ta không phải đánh ngươi, vậy đây là ta không đúng, cho nên chuyện rất đơn giản, chúng ta đều làm đúng, hiện tại tất cả đều vui vẻ, đúng không?"
Tiện tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Thu Đồng, Hạ Chí cười xán lạn với nàng: "Thân yêu, chúng ta trở về thôi."
Hạ Chí ôm Thu Đồng đi về phía khoang thuyền, mà mọi người trên boong thuyền vẫn đang ngẩn người như cũ, gia hỏa này thật đúng là nhân tài, rõ ràng lời của hắn có vấn đề, nhưng lại hết lần này tới lần khác lại khiến người ta có cảm giác logic, không thể xoi mói!
"Bỏ tay ngươi ra!" Vừa vào bên trong, Thu Đồng đã bắt đầu véo Hạ Chí, còn tưởng gia hỏa này thật sự khích lệ người khác đuổi theo nàng đây, nào biết được người này còn đang tìm lý do đánh người.
"Đồng Đồng, hình như tay của ta lại không nghe ta sai sử." Hạ Chí lại bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Thu Đồng có chút cạn lời, dứt khoát lười nói.
Không tới mười phút, hai người đã trở lại khoang thuyền số 1, vừa mở cửa đi vào đã nghe được giọng nói quen thuộc của Charlotte đó: "Oa, ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ, các ngươi lại đi ăn vụng sao?"
"Charlotte, có tin ta đánh ngươi không?" Thu Đồng tức giận nói.
"Không xong, quả nhiên Đồng Đồng tỷ tỷ đã bị lây gien bạo lực của ba ba, ta đã nói ngủ chung sẽ lây rồi!" Charlotte lầm bầm một câu, sau đó hô lên, "Ai ya, ta phải nhanh chạy đi thôi!"
Sau đó Charlotte xoay người chạy vào phòng ngủ, mà Thu Đồng lại tàn nhẫn véo Hạ Chí: "Xem ngươi dạy nữ nhi thế nào!"
"Đồng Đồng, sau này nữ nhi chúng ta sẽ để ngươi dạy." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Đương nhiên là ta..." Thu Đồng không cẩn thận lại rơi vào bẫy của Hạ Chí, chẳng qua rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, "Nghĩ hay quá nhỉ, ta mới không..."
Thu Đồng vốn muốn nói không sinh nữ nhi với Hạ Chí, nhưng nàng còn chưa dứt lời đã bị ngắt lời.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng dạy nữ nhi đi." Hạ Chí lại cố ý xuyên tạc lời Thu Đồng nói.
Thu Đồng có chút đau đầu, nói chuyện phiếm với gia hỏa này thật mệt!
"Này, thả tay ngươi ra!" Lúc này Thu Đồng cũng kịp phản ứng, đến bây giờ gia hỏa này còn chưa lấy tay ra.
Lần này, rốt cục Hạ Chí cũng thu tay lại, thuận tay nắm lấy tay Thu Đồng ngồi xuống ghế sofa.
"Đồng Đồng, có muốn xem phim truyền hình nữa không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi: "Người đến từ sao thủy cũng không tệ!"
"Ngươi lừa ai vậy, vốn không có bộ phim truyền hình như vậy!" Thu Đồng tức giận nói: "Cho dù có ta cũng không xem!"
Hạ Chí có ý đồ gì sao nàng có thể không đoán ra? Không phải gia hỏa này hy vọng nàng lại giống như tối hôm qua, xem tivi xong lại ngủ trên người hắn sao? Nàng mới không mắc mưu đâu.
Suy nghĩ một chút, Thu Đồng lại bổ sung: "Lại nói ta vốn không quá thích xem bộ phim truyền hình kia, chỉ là ta mắc chứng ép buộc, nếu đã xem sẽ muốn xem hết."
"Đồng Đồng, thật ra ta cũng mắc chứng ép buộc, ngươi không ở đây ta không ngủ được." Hạ Chí lập tức nói.
"Ngươi không ngủ được thì không ngủ được, không liên quan gì tới ta!" Thu Đồng hừ một tiếng.
"Đồng Đồng, ngươi thực sự không muốn xem tivi sao?" Hạ Chí lại hỏi: "Thật ra ta tới từ thiên tinh lại càng đẹp mắt hơn!"
"Ngươi gạt quỷ sao, chắc chắn không cái bộ phim như vậy!" Thu Đồng tức giận, thậm chí ngay cả thiên tinh cũng xuất hiện.
"À, đây không phải phim truyền hình, ta muốn nói ta đến từ thiên tinh, ta càng đẹp mắt." Hạ Chí cười hì hì nói.
"Thiên Tinh là tên bệnh tâm thần viện sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.