Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 687 - Chương 686: Chúng Ta Đều Làm Chuyện Đúng Đắn (2)

Chưa xác định
Chương 686: Chúng ta đều làm chuyện đúng đắn (2)

Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng đã đứng lên: "Ta đi vào đây, ta muốn đi ngủ sớm một chút, ta còn mệt, chỉ muốn ngủ."

Tuy đã ngủ cả ngày, nhưng dường như Thu Đồng còn chưa ngủ đủ, lại lần nữa bỏ lại một mình Hạ Chí ở phòng khách, tự mình đi vào phòng ngủ.

Hạ Chí cũng không đi vào theo, hắn trực tiếp nằm lên ghế sofa, chuẩn bị ngủ. Phải biết rằng tối hôm qua hắn vốn chưa ngủ.

Nằm không tới ba phút, Hạ Chí đã đột nhiên ngồi dậy.

"Đêm nay ngươi lại không ngủ sao?" Đột nhiên Hạ Chí mở miệng.

"Ta không cần ngủ." Giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên, không nhìn thấy người nhưng hiển nhiên là thuộc về Hạ Mạt.

"Năng lực của ngươi càng ngày càng trở nên thú vị." Hạ Chí quay đầu nhìn hư không bên cạnh, đột nhiên đưa tay, nhưng không bắt được thứ gì, "Ừm, đã không còn là ẩn thân đơn thuần."

"Ta có thể dung nhập thế giới này." Hạ Mạt giải thích một chút.

"Xem ra ngươi thật sự hiểu được những lời ta đã nói với ngươi lúc trước, ngươi là ánh sáng, cũng là bóng tối." Trên mặt Hạ Chí lộ ra ý cười, sau đó hắn đứng lên, "Đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài chơi."

Hạ Chí lại vươn tay, lần này hắn bắt được một cánh tay, sau đó đột nhiên hắn biến mất khỏi khoang thuyền.

Tầm mắt đột nhiên trở nên sáng rọi, mà Hạ Chí cũng lại mở miệng lần nữa: "Chúng ta đã không còn ở trên thuyền, ngươi cũng không cần tiếp tục làm U Linh Nữ Vương."

Vóc người gợi cảm bốc lửa của Hạ Mạt đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Hạ Chí, trên người nàng vẫn có một luồng ý lạnh tự nhiên, luồng ý lạnh này như thiếu chút nữa đã đóng băng nước biển bốn phía.

Không sai, hiện tại hai người đang ở trong biển, nói cho đúng hơn là đang ở dưới đáy biển, nhưng hiển nhiên, đây không phải dưới đáy biển U Linh Nữ Vương, bởi ánh sáng nơi này rất rõ, rõ ràng đang là ban ngày, mà lúc này ở vị trí của U Linh Nữ Vương còn đang là ban đêm đây.

"Hiện tại nếu có người khác nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ nghĩ ngươi là mỹ nhân ngư." Hạ Chí mỉm cười, lúc này hai người đã trực tiếp đứng dưới đáy biển, mà nước biển lại không cách nào chạm đến thân thể hai người bọn họ, giống như nó tự động nhường chỗ cho hai người vậy, nhưng trên đỉnh đầu và bốn phía của bọn hắn lại vẫn bị nước biển tràn ngập như cũ.

"Ta không phải cá!" Hạ Mạt có vẻ không vui lắm, sau đó nàng lại vươn tay ngọc trắng tới gần như trong suốt của nàng ra, thò vào nước biển trên đỉnh đầu nàng, bắt được một con cá nhỏ xinh đẹp màu sắc sặc sỡ, "Đây mới là cá."

Tiện tay quăng ra, Hạ Mạt lại phóng sanh cho con cá nhỏ này, sau đó nàng ngồi xổm người xuống, nhấc một tảng đá lên, chỉ có điều phía dưới tảng đá này không có gì cả.

"Dưới tảng đá kia không có cua." Hạ Chí thuận miệng nói, sau đó hắn lại lật lên một tảng đá lớn, "Xem, nơi này có một vỏ sò, ngươi đoán thử xem liệu trong này có trân châu hay không?"

"Không đoán." Hạ Mạt lại không phối hợp với hắn chút nào.

"Làm người không thể khó chịu như vậy, ngươi đoán thử một chút thôi." Hạ Chí bắt đầu dạy Hạ Mạt.

"Không." Hạ Mạt thật sự đoán, chỉ có điều, thoạt nhìn, nàng cũng chỉ tùy tiện đoán thử mà thôi.

Hạ Chí mở vỏ sò ra, một luồn sáng bắn ra, bên trong có một viên trân châu lớn chừng quả trứng cút, óng ánh trong suốt, hết sức xinh đẹp.

Hạ Chí lấy viên trân châu ra, đưa cho Hạ Mạt: "Cho ngươi, phần thưởng của ngươi."

"Ta đoán không đúng." Hạ Mạt lại không chịu nhận.

"Đây là giải thưởng vì có tham gia." Hạ Chí cười xán lạn.

Hạ Mạt nhận lấy viên trân châu, sau đó đưa đến bên mép, rặc rặc ăn hết.

"Trân châu không phải để ăn." Hạ Chí có chút sững sờ.

Hạ Mạt lại không quan tâm tới hắn, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Thế giới dưới đáy biển tương đối mỹ lệ, mỹ lệ hơn thế giới trên mặt đất nhiều lắm, mà đứng dưới từ đáy biển nhìn lên trên lại càng có cảm giác mỹ lệ khó có thể hình dung.

Hạ Mạt thường thường lấy tay bắt một con cá, hoặc lật một tảng đá lên, thậm chí nàng còn bắt lấy một con cá lớn, cắt một lát cá sống ăn tươi, sau đó lại thả con cá đi. Có thể nhìn ra, thật ra nàng rất thích đùa giỡn dưới đáy biển, chỉ có điều, nàng vẫn không thích nói chuyện hệt như trước kia.

Hai người còn phát hiện mấy cái thuyền dưới đáy biển, phát hiện một số tài bảo kim tệ… Chỉ có điều đối với hai người, mấy thứ này đều không thể khiến bọn họ hứng thú, mãi đến khi hai người bọn hắn phát hiện ra một thành phố, đi dạo bên trong một hồi, thành thị đã chìm vào đáy biển không biết bao nhiêu năm tháng này còn rất lớn, thậm chí hai người còn phát hiện một số gian phòng được bảo tồn nguyên vẹn, mà Hạ Chí còn dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng.

"Hạ Chí từng du lịch qua đây."

Lưu lại một hàng chữ trên tường trong phòng.

Sau đó Hạ Mạt lại lưu lại một hàng chữ: "Đây là U Linh Chi Thành, toàn bộ thuộc về U Linh Nữ Vương."

"Ngươi lại thắng." Hạ Chí không khỏi cảm khái, hắn chỉ tới đây chơi mà thôi, còn Hạ Mạt trực tiếp chiếm lấy nơi này.

"Ta muốn quay về cục cảnh sát." Hạ Mạt nói một câu, sau đó nàng trực tiếp biến mất.

"Trước khi đi không thể chào hỏi một câu sao?" Hạ Chí tự lẩm bẩm, sau đó hắn cũng biến mất khỏi nơi vừa được mệnh danh là U Linh Chi Thành này.

Trên U Linh Nữ Vương, vừa sáu giờ, Hạ Chí đã trực tiếp xuất hiện trên ghế sofa, mà một phút đồng hồ sau, hắn đã triệt để tiến vào mộng đẹp.

Lần này, khi Hạ Chí tỉnh lại đã là buổi chiều, mà trên thực tế, hắn bị đánh thức.

"Ba ba ba ba, mau tỉnh lại, xảy ra việc lớn rồi, lần này thực sự lớn chuyện rồi!" Charlotte ghé vào lỗ tai hắn lớn tiếng la hét.

Bình Luận (0)
Comment