"Ta là Katherin." Mỹ nữ mắt xanh vươn tay với Thu Đồng.
Một bàn tay khác đã nắm lấy tay mỹ nữ mắt xanh: "Ta là Hạ Chí."
Cặp mắt xanh của Katherin lập tức trừng lớn hơn rất nhiều, mà Thu Đồng cũng lập tức cảm thấy tức giận, lưu manh này lại lặp lại tình cảnh như lần đầu tiên gặp nàng kia!
Thu Đồng không biết Hạ Chí đã nhô ra từ lúc nào, chỉ biết gia hỏa này nắm lấy tay mỹ nữ mắt xanh Katherin kia, bắt đầu nói một hơi một tràng: "Là Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí kia, ừm, hẳn người nước ngoài các ngươi không hiểu, chẳng qua cũng không sao, nói chung ta là bạn trai của Đồng Đồng, nếu như ngươi cần tìm Đồng Đồng làm gì đó, hiện tại Đồng Đồng sẽ không đếm xỉa tới ngươi, bởi vì hiện tại Đồng Đồng phải đi theo bạn trai. Đối với Đồng Đồng nhà ta, từ đầu tới cuối, ở bên cạnh bạn trai nàng mới là chuyện quan trọng nhất..."
"Này, nàng vốn không hiểu tiếng Trung!" Thu Đồng ở bên cạnh rốt cục cũng không thể nhịn được nữa.
Xem dáng vẻ có chút kinh ngạc còn có chút mờ mịt của Katherin, hiển nhiên nàng vốn không biết Hạ Chí đang nói gì.
"Không hiểu?" Hạ Chí thu tay lại, sau đó lại bày ra vẻ thành khẩn thấm thía nhìn Katherin, "Người trẻ tuổi phải đọc sách nhiều, nếu không ngay cả người khác nói gì ngươi cũng không hiểu!"
"Xấu hổ, ta là Thu Đồng." Bị Hạ Chí vừa nháo trò như thế, Thu Đồng lại bắt đầu cảm thấy ơi áy náy với Katherin, "Mời ngồi đi."
"Cảm ơn." Lúc này hiển nhiên Katherin có thể nghe hiểu, dù sao thì Thu Đồng cũng đang nói tiếng Anh. Nàng ngồi xuống vị trí đối diện, sau đó tiếp tục nói: "Thu Đồng tiểu thư, thật ra ta cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều với vị vương tử Avala kia."
"Đồng Đồng, nàng nói đúng, chắc chắn tên vương tử kia không phải hạng người tốt lành gì." Hạ Chí ở bên cạnh bổ sung một câu.
"Đa tạ Katherin tiểu thư có ý tốt, chẳng qua ngươi có thể nói cụ thể hơn một chút không?" Thu Đồng không để ý đến Hạ Chí, hiện tại nàng hơi hiếu kỳ, rốt cuộc vương tử Avala và Ella bị sao vậy?
"Xin lỗi, ta cũng không thể tiết lộ nhiều hơn, nhưng nếu Thu Đồng tiểu thư nguyện ý chia sẻ nội dung đoạn đối thoại giữa các ngươi cho ta biết thì không có gì tốt hơn." Trên mặt Katherin lộ ra vẻ áy náy, đồng thời nàng cũng nói ra mục đích của nàng.
"Thật xấu hổ, Katherin tiểu thư, chuyện này ta không tiện tiết lộ lắm, chẳng qua ta và vương tử Avala cùng với bạn gái của hắn ta Ella là bạn cùng trường Harvard, chúng ta chỉ ôn chuyện cũ thôi." Thu Đồng cười nhạt một tiếng.
"Thì ra là thế." Katherin mỉm cười, "Thu Đồng tiểu thư, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết tin tức quan trọng như vậy, ta không quấy rầy ngươi nữa."
Katherin đứng dậy rời đi, mà Thu Đồng lại cảm thấy ù ù cạc cạc, rõ ràng nàng cũng không nói gì.
"Này, hình như ta không nói tin tức trọng yếu gì cho nàng chứ?" Khi Katherin biến mất ở cửa, Thu Đồng không nhịn được hỏi Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ngươi nói cho nàng biết người bạn gái của vương tử kia tên Ella, hơn nữa các ngươi đều từng học ở Harvard, nếu như trước đây nàng không hiểu rõ những tin tức này, vậy hẳn nàng có thể căn cứ vào hai tin tức này để điều tra ra rất nhiều tài liệu." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Thân yêu, hiện tại ngươi đã biết rõ điểm quan trọng khi có ta ở bên cạnh ngươi chưa? Có ta ở đây, ngươi sẽ không bị người khác lừa."
"Số lần ngươi lừa ta còn thiếu sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, chỉ có điều suy nghĩ lại một chút, nàng phát hiện Hạ Chí cũng không nói sai, vậy mà nàng lại có thể bất giác tiết lộ ra một số tin tức trọng yếu.
"Đồng Đồng, ta không nhớ ta đã lừa ngươi lúc nào." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ừm, thân yêu, ngươi có biết quan trọng nhất là gì không?"
"Lại có cái gì quan trọng nhất nữa?" Thu Đồng tức giận nói.
"Quan trọng nhất là cho dù ngươi có bị ta lừa thật cũng không việc gì." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này cũng quá không biết xấu hổ, cái gì gọi là bị hắn lừa cũng không việc gì? Hắn nói vậy chẳng phải có nghĩa hắn sẽ lừa nàng sao?
"Này, Charlotte đâu?" Thu Đồng dứt khoát chuyển sang đề tài khác, miễn cho bản thân mình tức giận.
"Dường như Charlotte muốn lập gia đình, hẳn nàng đã đi tìm tên vương tử gì đó kia." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Biết ngay không nên hỏi ngươi bất cứ chuyện gì!" Thu Đồng cắn răng, bản lĩnh nói hươu nói vượn của gia hỏa này thật đúng là đột phá chân trời!
"Đồng Đồng, đây là ngươi không đúng." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Bất cứ chuyện gì ngươi cũng có thể hỏi ta."
"Hỏi ngươi có tác dụng gì, dù sao thì ngươi cũng sẽ không nói đáp án chân chính cho ta." Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, chỉ cần ta biết đáp án, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết câu trả lời thật sự." Hạ Chí còn tỏ vẻ nghiêm túc.
"Tiếp đó ngươi muốn nói cho ta biết, tất cả mọi chuyện ngươi đều không biết đáp án sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, nếu như ta không biết đáp án, ta cũng sẽ sáng tạo ra một đáp án để nói cho ngươi." Hạ Chí vẫn nghiêm túc như vậy.
Sáng tạo ra một đáp án?
Thu Đồng nhất thời chán nản, tên hỗn đản này có thể đừng nói láo tới uyển chuyển như thế được không?
"Đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi đã làm gì? Đừng nói tối hôm qua ngươi đang ngủ, chắc chắn ngươi không ngủ, nếu không vì sao hôm nay ngươi lại ngủ lâu như vậy?" Cuối cùng Thu Đồng vẫn không nhịn được hỏi chuyện này, thật ra nàng cũng không biết tối hôm qua Hạ Chí có ngủ ở bên ngoài phòng khách không, nhưng gia hỏa này ngủ đến hiện tại mới rời giường, tối hôm qua hơn phân nửa là hắn không ngủ.
Mà buổi tối gia hỏa này không ngủ, dưới cái nhìn của nàng, ngoại trừ đi tìm Hạ Mạt, cơ bản không còn khả năng nào khác.