"Tối hôm qua sao, ta xuống đáy biển chơi." Hạ Chí nói thật, đương nhiên chỉ là một phần của đáp án.
"Đáy biển?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, "Ngươi thật sự có thể sáng tạo ra đáp án!"
"Đồng Đồng, ta nói thật." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, muốn nói lại thôi, nàng rất muốn hỏi có phải tối qua Hạ Chí đã đi chung với Hạ Mạt không, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại không cách nào hỏi ra khỏi miệng.
"Quên đi, ta lười quản ngươi ở đâu, dù sao thì cũng không liên quan gì tới ta!" Trong lòng Thu Đồng có cảm giác phiền muộn không thể nói thành lời, nàng phát hiện thậm chí mình còn không dám hỏi thật, bởi vì nàng sợ mình sẽ nghe được câu trả lời khẳng định.
"Đồng Đồng, nếu ngươi không tin ta có thể dẫn ngươi xuống đáy biển chơi." Hạ Chí nói rất chân thành: "Chúng ta đã lên trời, hiện tại chúng ta nên xuống biển."
"Đưa Hạ Mạt của ngươi đi chơi đi!" Thu Đồng tức giận nói, sau đó nàng bỗng đứng dậy, đi ra bên ngoài quán cà phê.
Thu Đồng vừa đi vừa thầm nói với mình: "Ta không ghen, ta không ghen, ta thực sự không ghen, đây chắc chắn không phải là ghen..."
Thu Đồng lấy tốc độ nhanh nhất trở lại khoang thuyền, sau đó nàng tiến vào phòng ngủ, tự giam mình trong phòng.
"Thu Đồng à Thu Đồng, ngươi chọc phiền toái lớn rồi." Có chút vô lực ngồi trên giường, trong lòng Thu Đồng lại còn cảm giác vô lực thật sâu.
Nàng có thể lừa mình dối người, có thể không thừa nhận mình ghen, thế nhưng có một chuyện nàng có thể xác định, nàng rất quan tâm tới quan hệ mập mờ không rõ giữa Hạ Chí và Hạ Mạt.
Trước đó khi còn ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng còn có thể lấy công việc để dời tầm mắt, tạm thời không suy nghĩ tới chuyện giữa bản thân mình và Hạ Chí, thế nhưng khi lên chiếc thuyền này, nàng không có việc gì để làm, cũng không có chuyện gì khác để dời tầm mắt, càng chết người chính là trong mấy ngày này, khoảng cách giữa hai người đang không ngừng gần hơn!
Nàng không chỉ để hắn thấy được dáng vẻ nàng mặc đồ bơi, nàng còn ngủ trên người hắn một buổi tối, bất luận là nàng phủ nhận thế nào nhưng những chuyện này đều có nghĩa, trong tiềm thức nàng, thật ra nàng đã thật sự coi hắn là bạn trai mình.
"Không, ngươi không thể như vậy, ngươi biết hắn mới một tháng, ngươi hoàn toàn không hiểu gì về hắn, ngươi như vậy sẽ lại đi lên con đường của mẫu thân ngày xưa..." Thu Đồng hít một hơi thật sâu, những chuyện mẫu thân nàng đã gặp phải đã lưu lại bóng ma trong lòng nàng từ lúc nàng còn rất nhỏ.
Những năm gần đây, Thu Đồng vẫn luôn cự tuyệt tất cả nam nhân theo đuổi nàng ngoài ngàn dặm, tuy một phần là vì nàng không gặp phải nam nhân mình yêu thật, nhưng nguyên nhân càng quan trọng hơn là thật ra, trong nội tâm nàng vẫn có cảm giác sợ hãi với nam nhân.
Mà nếu không phải Hạ Chí đã dùng phương thức gần như vô lại xuất hiện trong cuộc sống của nàng, nàng và Hạ Chí cũng sẽ không phát triển đến tình cảnh như bây giờ. Thế nhưng cảm giác sợ hãi ở sâu trong nội tâm nàng vẫn không cách nào bỏ được, cũng chính vì vậy, nàng luôn không ngừng tự nói với mình, thời gian nàng quen biết Hạ Chí còn quá ngắn.
Thời gian ngắn như vậy không đủ để thực sự hiểu rõ một người, năm đó mẫu thân nàng cũng vì không nhìn rõ khuôn mặt thật của Thu Thiên Lương, mà hiện tại nàng, muốn nhìn thấu Hạ Chí.
"Chắc chắn hắn không hư hỏng như Thu Thiên Lương." Thu Đồng tự nói với mình như thế, thật ra trong tiềm thức nàng vẫn đang nói giúp cho Hạ Chí nói, mà thật ra trong nội tâm nàng cũng rất tín nhiệm Hạ Chí.
Vấn đề nằm ở chỗ nàng không cách nào thấy rõ Hạ Chí, dường như trên người Hạ Chí vẫn luôn có một luồng khí tức thần bí, nàng hiểu càng nhiều về hắn lại càng chứng tỏ nàng hiểu quá ít, nàng đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện không cách nào giải thích được.
"Hạ Mạt, còn có Hạ Mạt kia!" Thu Đồng cắn răng, nàng phát hiện thứ mình để ý nhất vẫn là quan hệ giữa Hạ Chí và Hạ Mạt!
Chắc chắn bọn họ không phải anh em, không có anh em nào lại mập mờ như vậy!
Nhưng nếu muốn nói bọn họ là một cặp, dường như cũng không đúng, nếu thật sự là một cặp, lẽ nào Hạ Mạt không ngại việc cả ngày Hạ Chí vẫn đi cùng với nàng sao?
"Hỗn đản chết tiệt! Lưu manh!" Thu Đồng nghĩ mãi mà không rõ, thế là nàng lại bắt đầu chửi bới Hạ Chí, đều do gia hỏa này tạo ra, hắn muốn làm lão sư không thể an phận làm lão sư sao? Cần gì cứ muốn đến quấn quít lấy nàng!
"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Thu Đồng ý thức được trạng thái hiện tại của mình không đúng lắm, nàng hít một hơi thật sâu, muốn để mình tỉnh táo lại.
Thế nhưng nàng vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng trên chuyện này, nàng có làm thế nào cũng không cách nào tỉnh táo lại được, vì vậy, rốt cục Thu Đồng cũng quyết định dùng nước lạnh để mình tĩnh táo lại một chút.
Mấy phút đồng hồ sau, phù một tiếng, Thu Đồng mặc áo tắm nhảy vào bể bơi, nước bể mát mẻ rốt cục cũng khiến cả người nàng tỉnh táo hơn một chút, kế tiếp, nàng bắt đầu bơi tới bơi lui trong bể bơi, mà hành động này rốt cục cũng có hiệu quả, trong lúc nàng đang toàn tâm toàn ý bơi lội, tạp niệm trong đầu cũng bất tri bất giác mà biến mất.
Thu Đồng bơi trong bể hơn một giờ mới đứng dậy, sau đó Thu Đồng tắm rửa, đổi lại một bộ dạ phục màu đen xinh đẹp, đi ra khỏi phòng ngủ.
Vẫn cao quý như cũ, vẫn trang nhã như cũ, mà một thân màu đen này cũng khiến nàng càng thêm lãnh diễm, dường như băng sơn mỹ nữ Thu Đồng ngày xưa cũng đã trở về.
"Đồng Đồng, lần này ta thật sự có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi." Hạ Chí đứng lên từ trên ghế sofa, đi tới trước mặt Thu Đồng, vẻ mặt nghiêm túc.