"Hiện tại ta rất nghiêm túc trả lời ngươi, ta không muốn nghe vấn đề của ngươi." Thu Đồng trừng Hạ Chí, giọng điệu nghe có vẻ hơi lãnh đạm.
Sau khi cố gắng tỉnh táo mấy giờ, Thu Đồng cảm thấy mình nên giữ một khoảng cách với Hạ Chí, nếu không nàng còn phải ở trên thuyền gần một tuần, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây.
"Được rồi, vậy Đồng Đồng, trước tiên ta hỏi vấn đề không quá nghiêm túc đi." Hạ Chí lập tức cười hì hì, lần này, hắn cũng không đợi Thu Đồng đồng ý đã trực tiếp hỏi: "Honey, ta có thể hôn ngươi một cái không?"
"Không thể!" Thu Đồng vẫn tỏ vẻ hờ hững có khoảng cách như trước.
"Vậy ngươi hôn ta một cái đi." Hạ Chí vẫn không từ bỏ.
"Để U Linh Nữ Vương gì kia hôn ngươi đi!" Rốt cục Thu Đồng vẫn không thể tiếp tục giả vờ băng sơn, nàng muốn giữ khoảng cách với Hạ Chí, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Chí không tới ba phút, kế hoạch lại một lần nữa tuyên cáo thất bại, mà nàng bỏ ra ba giờ để khiến bản thân bình tĩnh lại, thế nhưng vẻn vẹn chỉ ba phút nàng đã không tự chủ được mà biểu đạt ra sự ghen tuông của nàng.
"Đồng Đồng, u linh là không có thân thể." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Không cách nào hôn người khác."
"Vậy để Hạ Mạt kia của ngươi hôn ngươi đi!" Thu Đồng tức giận nói, gia hỏa này chỉ biết lừa bịp nàng.
"Nàng còn nhỏ mọn hơn ngươi, hơn phân nửa là nàng cũng không nguyện ý hôn ta." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Ngay sau đó, Hạ Chí lại lẩm bẩm: "Chẳng qua, nói không chừng thỉnh thoảng nàng cũng sẽ phóng khoáng một lần, ừm, hiện tại ta đi hỏi nàng một chút xem."
Hạ Chí nói xong lại đi ra bên ngoài, mà Thu Đồng cũng lập tức trợn tròn mắt, này… vậy mà tên lưu manh này thật sự muốn đi tìm Hạ Mạt? Có người nào quá đáng như hắn sao?
Mắt thấy Hạ Chí đã đi tới cửa, rốt cục Thu Đồng cũng kịp phản ứng, sau đó nàng cắn răng nghiến lợi hô một câu: "Lưu manh đáng chết, ngươi đứng lại đó cho ta!"
"Đồng Đồng, làm sao vậy?" Hạ Chí ngừng lại, quay đầu nhìn Thu Đồng, một bộ mê man.
Làm sao vậy? Vậy mà hắn còn hỏi nàng làm sao vậy?
Thu Đồng bị chọc tức, tên hỗn đản này thật giỏi giả vờ, rõ ràng còn hỏi nàng làm sao vậy? Có người nào biết rõ còn cố hỏi như hắn sao?
"Không cho đi!" Rốt cục Thu Đồng vẫn cắn răng nói ra ba chữ này.
"À, vậy ta không đi nữa." Hạ Chí lập tức trở về lại bên cạnh Thu Đồng, "Thân yêu, ta là nam nhân tốt biết nghe lời, không cho ngươi ta đi nhất định phải nói thẳng."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, nhìn thế nào cũng thấy tên hỗn đản này như đang cố ý!
"Không phải tên hỗn đản này đang cố ý để ta ghen đấy chứ?" Thu Đồng luôn cảm thấy mình bị lừa, nếu không cho dù hắn muốn đi tìm Hạ Mạt thật cũng không cần để nàng biết chứ, đúng không?
Không sai, nhất định là như vậy!
Ý nghĩ này lúc đầu chỉ đột nhiên xuất hiện, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Thu Đồng cảm thấy khả năng này tương đối lớn, tám phần mười là gia hỏa này đang cố ý không để nàng được thoải mái, sau đó để nàng thừa nhận nàng là bạn gái hắn, đợi nàng thừa nhận rồi, hắn sẽ đạt được mục đích.
"Lưu manh đáng chết, ta mới sẽ không bị lừa!" Thu Đồng thầm cắn răng, nàng sẽ không để Hạ Chí được như nguyện dễ dàng như vậy.
Có một chớp mắt, thậm chí Thu Đồng còn có xung động lại để Hạ Chí đi tìm Hạ Mạt, thế nhưng cuối cùng, nàng vẫn không làm như vậy, xét đến cùng, trong tiềm thức nàng vẫn không muốn làm như vậy.
"Này, vương tử Avala mời chúng ta ăn cơm, đi không?" Rốt cục Thu Đồng cũng nói chính sự, hiện tại đã gần sáu giờ, nàng cũng đã thay quần áo, đều là vì chuẩn bị tới điểm hẹn.
"Đồng Đồng, ngươi muốn ta đi, đương nhiên ta phải nghe lời." Hạ Chí lập tức nói.
"Này, nếu ngươi không muốn đi thì đừng đi." Thu Đồng tức giận nói, đương nhiên nàng hy vọng Hạ Chí đi cùng nàng, chỉ có điều gia hỏa này không có chút thành ý muốn theo nàng tới điểm hẹn chút nào, khiến nàng có chút mất hứng.
"Đồng Đồng, chỉ cần có thể ở cùng ngươi, đi đâu ta cũng muốn đi." Hạ Chí lập tức nói.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, gia hỏa này chỉ biết nói lời ngon ngọt, nhưng những chuyện hắn làm sau đó hoàn toàn là một chuyện khác.
Quan trọng nhất là hiện tại hắn vốn có vẻ như không quá muốn đi.
"Vậy đi thôi." Tuy cảm thấy Hạ Chí không có thành ý gì, nhưng Thu Đồng vẫn quyết định để hắn đi cùng.
"Nữ nhi ngoan, ngươi cũng đi đi." Lúc này Hạ Chí lại chủ động nói với Charlotte đang chơi đùa bên cạnh.
"Được... A, không đúng, ba ba, sao đột nhiên ngươi lại chủ động để ta đi cùng?" Charlotte đầu tiên là vô thức đồng ý, nhưng ngay lúc nàng lại cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"Nữ nhi ngoan, ta vẫn rất quan tâm ngươi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"À, cảm ơn ba ba quan tâm, nhưng mà đêm nay ta không ăn cơm, Bảo Bảo muốn giảm béo!" Charlotte vừa nói vừa nhảy xuống sofa, sau đó chạy vào trong phòng ngủ, "Ta vào trong chơi trước, ba ba, hẹn gặp lại, Đồng Đồng tỷ tỷ, hẹn gặp lại!"
Thu Đồng có chút dở khóc dở cười, chẳng qua nàng cũng không nói thêm gì, đối với việc Hạ Chí và Charlotte thường trêu chọc nhau, hiện tại nàng đã có thể tính là quen.
Mà hiện tại nàng cũng không lo lắng vấn đề an toàn của Charlotte, tiểu nha đầu chỉ có ba tuổi này thật sự là yêu nghiệt.
"Đi thôi." Thu Đồng chủ động khoác cánh tay Hạ Chí, cùng đi ra khỏi khoang thuyền.
Hạ Chí cũng bắt đầu cảm khái: "Xem ra ta không cách nào khiến vương tử trở thành lão công của Charlotte."
"Ngươi đừng thần kinh, Charlotte mới ba tuổi đây!" Thu Đồng véo Hạ Chí một cái.
"Không sao, có thể coi là con dâu nuôi từ bé." Hạ Chí tỏ vẻ hoàn toàn không ngại.