Đó là một tiểu nữ hài vóc dáng nhỏ nhắn, thoạt nhìn chiều cao của nàng chưa tới 1m6, lớn lên vẫn đủ thanh tú, mà rõ ràng tuổi tác của nàng cũng không lớn, chừng mười sáu mười bảy tuổi. Mà thấy nữ hài này, Thu Đồng cũng mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đây cũng là một học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Thân là hiệu trưởng, đương nhiên Thu Đồng không thể nào quen biết mỗi một học sinh trong trường, nhưng học sinh lớp thiên tài và lớp củi mục đều được nàng chú ý, vì thế nàng cũng nhớ rõ một chút. Dường như nữ sinh này là học sinh lớp thiên tài hoặc lớp củi mục.
Về phần Lý Tiểu Trạch trong miệng nữ sinh Thu Đồng vẫn có chút ấn tượng với cái tên này, hẳn là học sinh lớp thiên tài, học sinh này cũng không phải nhân vật phong vân trong lớp thiên tài, cụ thể am hiểu phương diện nào, thật ra Thu Đồng cũng không nhớ rõ.
Lúc này, trên chiếu bạc, nói là hai người đang đánh nhau nhưng càng đúng hơn là một người đang đánh một người khác, mà rõ ràng hai người kia không phải cùng một đẳng cấp, một người trong đó cao to lực lưỡng, chiều cao hơn 1m8, khổ người cũng tương đối to lớn, về phần người còn lại chiều cao cũng chỉ chừng 1m7, hơn nữa còn rất gầy yếu, thể trọng kia đoán chừng không bằng phân nửa đối thủ.
Không hề nghi ngờ, người đang bị đòn chính là thiếu niên có vẻ gầy nhỏ kia, mà hiển nhiên hắn ta chính là Lý Tiểu Trạch.
"Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu thua đi, chui qua đũng quần ta ta sẽ bỏ qua cho ngươi." Người cao to giơ nắm tay, "Nếu không, nắm đấm của lão tử đã khát khao khó nhịn."
"Ta sẽ không chịu thua!" Lúc này Lý Tiểu Trạch đã sưng mặt sưng mũi, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn vô cùng quật cường như cũ.
"Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm!" Người cao to cười một tiếng dữ tợn, nắm tay giơ lên cao, sau đó rơi xuống.
"Dừng tay!" Thu Đồng vội vàng quát một tiếng, một khi nắm tay này rơi xuống, Lý Tiểu Trạch hơn phân nửa sẽ gặp chuyện, cho dù Hạ Chí còn chưa tới, nàng vẫn phải đứng ra ngăn cản trước.
Nắm tay ngừng lại giữa không trung, nam nhân cao to kia nhìn về phía Thu Đồng, hai mắt lập tức tỏa sáng: "A, mỹ nữ, ngươi biết tiểu tử này?"
"Hiệu, hiệu trưởng?" Nữ sinh nhỏ nhắn thấy Thu Đồng lại ngây người, hiển nhiên nàng hoàn toàn không nghĩ tới Thu Đồng cũng ở trên này.
Mà Lý Tiểu Trạch trên đài cũng quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, cũng hơi ngẩn ra, đối với chuyện Thu Đồng cũng ở trên thuyền này, hiển nhiên hắn ta cũng rất kinh ngạc.
"Hiệu trưởng, thì ra ngươi và Hạ lão sư đã hưởng tuần trăng mật ở nơi này?" Nữ sinh nhỏ nhắn kia phản ứng rất nhanh, sau đó lại bày ra vẻ mặt kinh hỉ, "Thật tốt quá, Hạ lão sư đâu? Hiệu trưởng, mau mời Hạ lão sư đến giúp chúng ta một tay!"
Lúc này nữ sinh nhỏ nhắn như thấy cứu tinh, mà đối với phản ứng này của nàng, Thu Đồng cũng không cảm thấy ngạc nhiên quá nhiều, đối với học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, Hạ Chí là người không gì không thể.
Trên thực tế, ở trong mắt Thu Đồng, Hạ Chí cũng gần như là người không gì không thể.
"Hiệu trưởng? A, hai người các ngươi là học sinh thật?" Lúc này, nam nhân cao to trên đài cũng nói, "Vị mỹ nữ kia là hiệu trưởng của các ngươi? Tiểu tử này và tiểu mỹ nữ kia là học sinh trong trường của ngươi?"
"Không sai, ta là hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật, hai người bọn họ là học sinh trong trường ta, hai người bọn họ đều là học sinh cấp ba, hơn nữa còn chưa thành niên, ta không quan tâm ngươi đã đánh cược gì với hai người bọn hắn, ta hy vọng trận cược có thể dừng ở đây." Thu Đồng nhìn nam nhân cao to, giọng điệu có chút trong trẻo lạnh lùng, nếu Hạ Chí còn chưa tới, nàng cũng chỉ có thể xử lý chuyện này trước.
"Vị mỹ nữ hiệu trưởng này, đây không phải chuyện do ngươi quyết định, ở trường của ngươi, ngươi có thể quyết định, nhưng trên chiếc thuyền này, mọi việc đều do vị U Linh Nữ Vương kia định đoạt. Ta và tên tiểu tử Lý Tiểu Trạch này đã ký hiệp nghị cá cược, trừ phi tiểu tử này chịu thua, nếu không chúng ta nhất định phải đánh tiếp." Trong giọng nói của nam nhân cao to có chút đắc ý, "Hiện tại hắn không nhận thua, ta cũng chỉ có thể tiếp tục đánh hắn."
"Lý Tiểu Trạch, ngươi đánh không lại, chịu thua là được, ngươi chỉ là một tiểu hài, thua cũng không mất mặt gì." Thu Đồng khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, Lý Tiểu Trạch, ngươi nhận thua đi, nếu không người ta sẽ đánh chết ngươi thật, hắn ta vừa nhìn đã thấy không phải loại người tốt lành gì!" Nữ sinh nhỏ nhắn cũng khuyên nhủ.
"Tiểu tử, nhận thua đi, chịu thua cũng không phải việc lớn gì, cũng chỉ phải chui qua đũng quần ta là được, ha ha ha..." Nam nhân cao to lại cười ha hả.
"Ta sẽ không chịu thua!" Lý Tiểu Trạch cắn răng, sắc mặt đỏ bừng lên.
"Chờ đã, trước đó rốt cuộc các ngươi đã cược như thế nào?" Thu Đồng cau mày, nàng còn chưa rõ ràng tình huống cụ thể.
"Hiệu trưởng, người kia rất không biết xấu hổ, nói ta giống học sinh muội (1), muốn ta phục vụ hắn ta… Nói chung là hán ta nói chuyện rất khó nghe. Lý Tiểu Trạch cực kỳ tức giận, muốn phân rõ phải trái với hắn ta, kết quả người kia lại nói càng nhiều lời khó nghe hơn, còn nói cái gì mà dùng một tay đã có thể đánh thắng Lý Tiểu Trạch. Ta kêu Lý Tiểu Trạch đừng mắc lừa, nhưng hắn vẫn trúng phải phép khích tướng của người kia, chạy đi đánh nhau với hắn ta, còn ký hiệp nghị." Nữ sinh nhỏ nhắn nhanh chóng nói lại tình huống, "Hơn nữa người nào thua sẽ phải chui qua háng đối phương. Loại chuyện này nam sinh không thể nhẫn, cho nên Lý Tiểu Trạch không chịu thua."