"Được rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, vậy ta tự đi chơi đây." Charlotte thật sự tự mình chạy ra ngoài chơi, điều này khiến Thu Đồng có chút buồn bực, vậy mà tiểu nha đầu này lại có thể tình nguyện đi chơi một mình thật.
Mà hiện tại Thu Đồng cũng đã hiểu rõ, chẳng trách trước kia Hạ Chí luôn tỏ vẻ như không quan tâm tới Charlotte, vấn đề an toàn của nha đầu này vốn không phải vấn đề.
Cuối cùng Thu Đồng vẫn không ra ngoài, nàng phát hiện mình vẫn thích nơi thanh tịnh một chút, vì vậy buổi sáng này, nàng chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, điều chỉnh tâm cảnh một chút, để mình dấn thân vào biến rộng, sau đó nàng chọn một quyển tạp chí thời trang chậm rãi lật xem.
Về phần Hạ Chí đang ngủ trên ghế sofa bên cạnh, nàng coi như hắn không tồn tại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thu Đồng lại có chút vui vẻ, thật ra nàng rất thích trạng thái này, cái gì cũng không cần suy nghĩ, là một loại được nghỉ ngơi hoàn toàn.
Quan trọng nhất là nàng có ngồi như vậy cũng không cảm thấy cô độc, bởi nàng biết Hạ Chí đang ở ngay bên cạnh, cứ việc Hạ Chí còn đang ngủ, nhưng nàng sẽ coi như hắn đang ở bên cạnh nàng.
Ở cùng nàng, nhưng lại không quấy rầy nàng, Hạ Chí như vậy thật đúng là Hạ Chí tốt nhất. Ừm, chí ít Thu Đồng cũng cho là như vậy.
"A, Đồng Đồng, bộ quần áo này không tồi!" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, đánh thức Thu Đồng, sau đó nàng lập tức quay đầu, trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Đúng là không tệ thật, Đồng Đồng ngươi mặc chắc chắn sẽ rất đẹp." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta mặc cũng sẽ không cho ngươi xem!" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng, gấp tạp chí lại, quả nhiên lúc gia hỏa này này ngủ vẫn tốt hơn, chính vì cái gọi là lưu manh ngủ thiếp đi mới là lưu manh tốt, chờ khi hắn tỉnh dậy, hắn sẽ bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
Bộ quần áo gia hỏa này vừa nói tới thật ra là một bộ đồ lót, ừm, một bộ nội y khá hở.
"Đồng Đồng, thật ra ngươi không nhất định phải cho ta xem, chỉ cần ngươi nguyện ý mặc là được." Hạ Chí cười xán lạn, "Nếu không ta mua một bộ cho ngươi."
"Không muốn!" Khuôn mặt Thu Đồng ửng đỏ, nàng mới không muốn mặc loại nội y này đâu.
Không muốn để Hạ Chí tiếp tục nói nhảm việc này, Thu Đồng lập tức nói sang chuyện khác: "Này, gần trưa rồi, chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm thôi, còn có Charlotte đã ra ngoài mấy giờ, vẫn chưa trở lại."
Thu Đồng mới vừa nói xong, Charlotte đã mở cửa ra.
"Ba ba ba ba không tốt rồi, ngươi mau tỉnh lại..." Charlotte la hét chạy vào, sau đó nàng lập tức phát hiện không đúng, "A? Ba ba ngươi đã tỉnh rồi, oa, ta không làm hỏng chuyện tốt của các ngươi chứ?"
"Charlotte, ngươi lại muốn ăn đòn đúng không?" Thu Đồng tức giận, tiểu nha đầu này hệt như kèm theo quang hoàn muốn ăn đòn, đã bị đánh bao nhiêu lần nhưng hết lần này tới lần khác nàng vẫn không sợ chút nào.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ngươi thực sự theo ba ba học cái xấu." Charlotte bĩu môi, "Ba ba, không phải ta muốn phá hỏng chuyện tốt của ngươi, chẳng qua vừa rồi lúc đi chơi ta thấy một người trông rất quen mắt bị đánh!"
"Ngươi ở trên thuyền này nhiều ngày như vậy rồi, người trông quen mắt cũng có rất nhiều." Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta cảm thấy hắn ta là học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật, hình như còn ở cùng một lớp với ta." Charlotte chớp chớp mắt.
"Cùng lớp với ngươi?" Thu Đồng giật mình, "Học sinh lớp thiên tài?"
"Đúng rồi đúng rồi!" Charlotte gật đầu thật mạnh, "Ba ba, hình như học sinh của ngươi bị đòn, ngươi không đi giúp hắn sao?"
"Đã biết, để người ta đánh hắn thêm một hồi đi." Hạ Chí thuận miệng nói.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, đồng thời đứng dậy: "Charlotte, ngươi nhanh dẫn ta đi!"
Học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật gặp chuyện không may trên thuyền, đương nhiên Thu Đồng không thể không quản, đương nhiên, nàng cũng không thật sự muốn tự mình xử lý chuyện này, chỉ là nàng rất rõ ràng, đợi khi nàng tới đó, cho dù gia hỏa Hạ Chí này có không muốn đi cũng phải xuất hiện.
Mấy phút đồng hồ sau.
"Charlotte, ngươi lại tới sòng bạc chơi?" Thu Đồng cau mày, tiểu nha đầu này lại có thể dẫn nàng đến sòng bạc.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, thật ra sòng bạc rất vui, lúc trước bọn hắn không dám chơi với ta, hiện tại có rất nhiều người mới tới, bọn hắn lại có dũng khí chơi với ta đây." Charlotte cười hì hì nói. Trước đó Charlotte quét ngang sòng bạc, ai cũng không dám tiếp tục chơi với nàng.
Thu Đồng rất cạn lời, một tiểu nha đầu lại thích đánh bạc như thế, còn muốn tới quán bar uống rượu, rốt cuộc nàng học theo ai vậy? Dường như tên hỗn đản Hạ Chí kia cũng không phải người thích mấy thứ này.
"Chẳng lẽ nàng học mẹ nàng?" Trong đầu Thu Đồng hiện lên suy nghĩ này, chẳng qua nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, bởi nàng đã thấy cách đó không xa có hai người đang đánh nhau.
Hai người đang đứng trên chiếu bạc đánh nhau, nếu đã đứng trên chiếu bạc cũng có nghĩa hai người này đang đánh cược. Mặc dù đã có thuyền trưởng mới, nhưng thật ra sòng bạc này cũng không thay đổi nhiều, đây vẫn là nơi cái gì cũng có thể cược được.
Khác biệt là hiện tại đã có điều kiện, đó chính là người đánh cuộc phải tự nguyện, ai cũng không thể ép buộc đối phương đến đánh cược với mình. Mà về phần đánh cược như thế nào, đó là do song phương quyết định, một khi đã quyết định xong bọn họ sẽ ký hiệp nghị điện tử, nếu một phương đổi ý sẽ để sòng bạc cưỡng chế chấp hành.
"Lý Tiểu Trạch, đừng đánh nữa, ngươi đánh không lại hắn ta." Dưới chiếu bạc còn có một nữ hài tử năn nỉ, "Ngươi nhận thua đi, nếu không hắn ta sẽ đánh chết ngươi!"