Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 708 - Chương 707: Ta Là Đát Kỷ (1)

Chưa xác định
Chương 707: Ta là Đát Kỷ (1)

Rất hiển nhiên, đây là một nữ nhân, cứ việc bọn họ còn chưa nhìn thấy gương mặt nàng, thế nhưng dưới bộ váy dài kia dù chỉ mới hiện rõ một chút tư thái, nhưng cũng đã đủ để người ta ngưỡng mộ. Mà khí chất tản ra từ trên người nàng cũng rất đặc biệt, khiến người ta hướng tới.

Thế nhưng mấy cao thủ Thiên Binh lại càng căng thẳng hơn, bởi nữ nhân này đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không một bóng người phát hiện nàng đã xuất hiện như thế nào. Quan trọng hơn là bọn họ vốn không nhìn ra năng lực của nữ nhân này sâu cạn bao nhiêu.

Đúng lúc này, nữ nhân chậm rãi xoay người, thản nhiên cười cười.

"Chào các ngươi." Giọng của nữ nhân như tiếng trời, "Ta là Đát Kỷ."

Cả năm người Thiên Binh đều trợn tròn mắt, trên thực tế, ngay khoảnh khắc nữ nhân này xoay người, bọn hắn đã hoàn toàn ngây người, đẹp, đẹp tới không cách nào hình dung.

Đúng vậy, là không cách nào hình dung chân chính, bọn hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả xem nữ nhân này đẹp tới mức nào, bọn hắn chỉ biết nữ nhân này rất đẹp, không, phải nói đây là nữ nhân đẹp nhất bọn hắn từng gặp.

Mà nụ cười của nữ nhân này cũng là nụ cười xinh đẹp nhất mà bọn hắn đã thấy, giọng nói của nàng cũng là giọng nói động lòng người nhất mà bọn hắn từng nghe.

Chỉ trong nháy mắt, đầu óc của bọn hắn tựa như đã biến thành trống rỗng, mà bọn hắn cũng chỉ biết đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn nữ nhân tự xưng mình tên Đát Kỷ này.

"Ta cần hỏi các ngươi một vài vấn đề." Giọng nói tự nhiên của Đát Kỷ vang lên lần nữa, "Ở đây là tổng bộ của Thiên Binh, đúng không?"

"Đúng, đúng vậy." Nam nhân trung niên vội vàng gật đầu.

Sau một giờ.

"Cám ơn các ngươi, ta đi đây." Đát Kỷ cười nhẹ, xoay người, không chút hoang mang rời đi, nhìn như đi rất chậm nhưng trong chớp mắt, nàng đã biến mất trong tầm mắt của năm thành viên Thiên Binh.

Một phút đồng hồ sau.

Vẻ mờ mịt trên mặt năm thành viên Thiên Binh đột nhiên biến mất, sau đó bọn họ đồng thời nhìn đối phương.

"Sao chúng ta lại ở chỗ này?"

"Vừa rồi có người xâm lấn."

"Hẳn là cảnh báo giả, không thấy người nào đâu."

"Quên đi, vậy chúng ta trở về thôi."

Năm người mau chóng rời đi, mà bọn hắn lại có thể đều không nhớ rõ bản thân đã từng thấy Đát Kỷ, ngay cả những chuyện đã xảy ra trong một giờ vừa rồi, cũng gần như không tồn tại trong trí nhớ của bọn hắn!

Sau một lát, cách đó mấy chục dặm.

Đát Kỷ ngừng lại, thản nhiên nói: "Các ngươi có thể xuất hiện."

Năm bóng người thoáng hiện, ba nam hai nữ, năm người đột nhiên xuất hiện phía trước Đát Kỷ, năm người này đều mặc cổ trang, sau đó, bọn hắn cùng khom mình hành lễ với Đát Kỷ: "Bái kiến Đát Kỷ tiểu thư."

"Ta nghĩ hẳn là cung chủ sai các ngươi tới?" Đát Kỷ hờ hững hỏi.

"Đát Kỷ tiểu thư, thiếu cung chủ lo lắng an toàn của ngài, để chúng ta tới bảo vệ ngài." Người đứng ở chính giữa cung kính trả lời.

"Thứ hắn ta lo lắng không phải an toàn của ta." Trong giọng điệu của Đát Kỷ mơ hồ có trào phúng, "Chẳng qua cũng không sao, nếu các ngươi đã đến vậy theo ta làm việc đi, lần này, có lẽ mục tiêu của chúng ta càng mạnh mẽ hơn so với dự đoán, vừa lúc ta cũng cần có người giúp đỡ."

"Tất cả nghe theo chỉ thị của Đát Kỷ tiểu thư." Năm người cùng khom người đáp.

"Đi thôi." Đát Kỷ cất bước đi về phía trước, năm người tự động tránh ra một con đường, sau đó bọn hắn cung kính đi theo phía sau Đát Kỷ.

Trên U Linh Nữ Vương, trong phòng khách của khoang thuyền số 1.

"Ba ba, Đồng Đồng tỷ tỷ chạy theo người khác rồi!" Charlotte tiến đến bên tai Hạ Chí la một câu.

Hạ Chí không phản ứng chút nào.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta xác định ba ba đã ngủ thật rồi!" Charlotte quay đầu nhìn Thu Đồng, cười hì hì nói: "Bây giờ tỷ có thể chạy theo người khác thật!"

"Ngươi có thể xác định mới là lạ." Thu Đồng lại không tin, "Bản lĩnh giả bộ ngủ của cha ngươi còn hơn hẳn người chết."

"Hình như cũng đúng." Charlotte bĩu môi, "Nhưng mà Đồng Đồng tỷ tỷ, nếu như tỷ thật sự chạy theo người khác, cho dù ba ba có chết cũng sẽ sống lại."

"Được rồi, chớ có nói hươu nói vượn." Đương nhiên Thu Đồng không muốn nguyền rủa Hạ Chí đi tìm chết thật, "Để hắn ngủ tiếp đi, ta đưa ngươi ra ngoài chơi là được."

"Đồng Đồng tỷ tỷ, thế nhưng tỷ quá buồn bực, không có gì vui để chơi." Charlotte bĩu môi, "Tỷ tới quán bar cũng không uống rượu, tới bãi cát không mặc đồ tắm, tới phòng bán đấu giá lại không mua đồ, tới sòng bạc lại không đánh bạc với người ta, chơi chẳng vui chút nào!"

Thu Đồng ngẩn ngơ, nàng phát hiện mình thật không cách nào phản bác, nàng vốn không phải nữ hài tử giỏi chơi mấy thứ kia, mà từ sau khi lên thuyền này, tuy trên thuyền có không ít chỗ ăn chơi, nhưng dường như nàng cũng không cảm thấy quá hứng thú.

"Vẫn là ba ba biết chơi, đáng tiếc ba ba trọng sắc khinh nữ, chỉ thích chơi với Đồng Đồng tỷ tỷ." Charlotte quệt mồm, "Bảo Bảo đi chơi thứ gì mới tốt đây?"

"Charlotte, một tiểu hài tử như ngươi có thể chơi cái gì được?" Thu Đồng hơi bất đắc dĩ, nàng lại có thể bị một tiểu nữ hài ba tuổi ghét bỏ không biết chơi!

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ngoại trừ sinh con là ta không bằng tỷ, những thứ khác ta đều lợi hại hơn tỷ!" Charlotte cười hì hì, "À, cũng không đúng, hiện tại ngực ta không lớn bằng tỷ."

"Sao ngươi có thể đi chơi một mình được!" Thu Đồng lườm Charlotte, tiểu nha đầu này giống hệt cha nàng, thường xuyên nói chuyện như nữ lưu manh.

Nghĩ tới đây, Thu Đồng lại trừng Hạ Chí còn đang ngủ một cái, nhất định là tên này dạy, sau này nếu nàng có nữ nhi, nhất định phải khiến nữ nhi cách gia hỏa này xa một chút!

Không đúng, nghĩ gì vậy?

Thu Đồng lập tức thầm mắng mình, toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh gì!

Bình Luận (0)
Comment