"Đúng vậy, thân yêu, tối hôm qua khi ở quán bar, ta đã được ngủ một giấc xa xỉ." Hạ Chí tỏ vẻ cảm khái, "Từ sau khi lấy bắp đùi của Đồng Đồng ngươi làm gối đầu, ta cảm thấy mình không thể sống như ngày xưa nữa, sau khi hưởng thụ cảm giác xa xỉ này, hiện tại ta ngủ gối đầu gì cũng thấy không thoải mái."
"Vậy sau này ngươi đừng ngủ nữa!" Thu Đồng có chút xấu hổ, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, vậy mà tên lưu manh này còn dám nhắc tới chuyện ấy! Kỳ quái nhất là hắn đang muốn đêm đêm gối lên bắp đùi nàng ngủ sao?
"Đồng Đồng, ngươi ngược đãi lão công của ngươi như thế là không đúng." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ai ngược đãi ngươi... Lưu manh đáng chết, ngươi không phải lão công ta!" Thu Đồng cắn răng, đỏ mặt lên, "Ta đi ăn điểm tâm, mặc kệ ngươi!"
Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó đi ra ngoài.
"Có phải ta nên đi kiện Đồng Đồng bạo lực gia đình với ta không?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Không để ta ngủ trên người nàng, thật đúng là bạo hành gia đình nghiêm trọng nhất."
Thu Đồng đã đi tới cửa thiếu chút nữa đã không nhịn được mà xoay người đánh Hạ Chí một trận, chỉ có điều nàng nghĩ đến có đánh hắn cũng vô dụng, cuối cùng nàng vẫn chỉ thở phì phò kéo cửa đi ra ngoài, sau đó nặng nề đóng cửa lại.
Một mình Thu Đồng đi ăn sáng, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, mặc dù trong phòng ăn có người, thế nhưng cũng không có người nào tới làm phiền nàng. Chỉ có điều chính bản thân Thu Đồng lại cảm thấy không quen.
Bình thường bên cạnh nàng không phải có Charlotte thì cũng có Hạ Chí theo, hiện tại cả hai người kia đều không ở đây, Thu Đồng thật sự cảm thấy không được quen lắm.
Thật ra, nhiều năm qua, Thu Đồng vẫn quen một thân một mình. Sau khi mẫu thân qua đời, cứ việc gia gia vẫn đối xử rất tốt với nàng, nhưng giữa hai người mặc dù có tình thân, nhưng khuyết thiếu thân mật.
Từ sau khi Hạ Chí tiến vào thế giới của nàng, đặc biệt là từ sau khi Charlotte xuất hiện, tổ hợp đặc biệt này trong lúc vô tình đã như một gia đình chân chính.
Trong mắt người ngoài, chính bọn họ nhìn như một nhà ba người, cứ việc trên thực tế bọn họ cũng không phải một nhà ba người thật sự, nhưng nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn hắn lại là một nhà ba người chân chính, cảm giác thân mật giữa bọn họ là thứ trước đây Thu Đồng chưa từng có.
Cứ việc Thu Đồng càng ngày càng cảm thấy hai cha con Hạ Chí Charlotte đều rất hiếm thấy, cả ngày hồ đồ, nhưng chờ khi cả hai người bọn hắn đều không ở bên cạnh nàng, nàng mới đột nhiên ý thức được, tuy thời gian cũng không dài, nhưng nàng đã quen với sự hiện hữu của bọn hắn.
"Hay là trở về xem Charlotte đã rời giường hay chưa đi." Tâm thần không được yên ăn điểm tâm xong, Thu Đồng trực tiếp trở về khoang thuyền, nói là trở về xem Charlotte, nhưng ngay khoảnh khắc vào cửa, nàng vẫn lập tức nhìn về phía sofa.
Vừa nhìn, nàng đã không nhịn được nhỏ giọng mắng một câu: "Lưu manh đáng chết, nói cái gì mà lên voi dễ xuống chó khó, còn không phải ngủ rất say sao?"
Lúc này Hạ Chí đang nằm trên ghế sofa, nhìn như đã ngủ rất say.
Thế nhưng Thu Đồng mới vừa nói xong những lời ấy, giọng nói của Hạ Chí đã vang lên: "Thân yêu, ta còn chưa ngủ đâu."
"Không ngủ thì ngươi nhắm mắt lại làm gì?" Thu Đồng có chút tức giận, khuôn mặt nóng bừng lên, bởi nàng có cảm giác mình bị bắt quả tang, những lời nàng vừa nói kia nghe cứ như nàng hy vọng Hạ Chí sẽ gối lên trên đùi nàng ngủ vậy.
"Đồng Đồng, nếu ta mở mắt, vậy ta sẽ không thể nhìn thấy ngươi, sẽ không cách nào huyễn tưởng ra bản thân mình đang gối lên chân ngươi ngủ." Hạ Chí vẫn nhắm mắt lại như cũ, "Nếu Đồng Đồng ngươi không ngủ cùng ta, ta chỉ có thể dùng phương thức này để đi ngủ."
"Ngươi có bệnh!" Thu Đồng tức giận mắng một câu, đây là loại người gì vậy.
"Ừm, ta bị chứng mất ngủ." Hạ Chí trả lời ngay: "Đồng Đồng, chỉ có ngươi mới có thể trị hết bệnh mất ngủ này của ta."
"Ngươi tiếp tục mất ngủ đi." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Xem ra ta không thể làm gì khác hơn là phát huy trí tưởng tượng của ta." Hạ Chí lẩm bẩm, "Ừm, ta đang ở quán bar... Đồng Đồng đang ở bên cạnh ta... Ta lại uống say..."
"Nếu ngươi còn tưởng tượng lung tung ta sẽ..." Thu Đồng cắn răng, chỉ có điều nàng lại không biết nên uy hiếp Hạ Chí như thế nào.
"Đồng Đồng, ta chỉ đang nhớ lại cảm giác ngay lúc ấy mà thôi, không nghĩ bậy." Hạ Chí vẫn có vẻ rất vô tội như cũ, ngay sau đó hắn lại lẩm bẩm, "Ừm, chẳng qua Đồng Đồng đã nhắc nhở ta, ta có thể để trí tưởng tượng của mình bay cao một chút, tỷ như ta đang chính thức hưởng tuần trăng mật với Đồng Đồng, Đồng Đồng mặc bộ áo tắm màu đỏ kia..."
Thu Đồng nghe không nổi nữa, tranh thủ thời gian đi về phía phòng ngủ, đóng cửa lại, làm như cái gì cũng không nghe thấy.
Bên này Hạ Chí cũng không nói thêm, hắn vẫn nhắm mắt lại như cũ, một bộ đã ngủ say, về phần hắn có ngủ thật hay không sợ rằng cũng chỉ có chính hắn mới biết được.
Hiện tại Hạ Chí rất nhàn nhã, mà đồng thời, ở phía tây nam Trung Quốc, ở chỗ sâu trong dãy núi, tình cảnh lại có vẻ giương cung bạt kiếm.
"Thiên Binh trọng địa, kẻ tự tiện xông vào phải chết!" Một tiếng quát trầm phát ra từ trong miệng một nam nhân trung niên, mà hắn ta chính là một thành viên của Thiên Binh, sau lưng hắn ta còn có bốn vị cao thủ Thiên Binh, mà hiện tại bọn hắn đang nhìn về phía một bóng lưng.
Đó là một bóng lưng vô cùng động lòng người, một thân váy trắng dài tới mặt đất, hình thức của bộ váy dài tương đối đặc biệt, như trang phục cổ đại, mà mái tóc dài của nàng cũng có vẻ hết sức không giống người thường, như thác nước treo trên đầu, trực tiếp đổ xuống mặt đất!