Trong đêm tối, Hạ Chí lẳng lặng đứng trong sa mạc, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Sa mạc yên tĩnh dị thường, không có bất kỳ tiếng động gì, giống như một thế giới hoàn toàn tĩnh mịch.
Nhưng trong lúc bất chợt, bên cạnh Hạ Chí lại có thêm một người, một người mặc áo da bó, khuôn mặt tuyệt mỹ, vóc người lại càng bốc lửa dị thường, nhưng trên người nàng lại tản mát ra hơi thở lạnh như băng rất thiên nhiên.
Sa mạc nóng bức hệt như thoáng cái đã trở nên mát mẻ, hiển nhiên mỹ nữ gợi cảm vừa xuất hiện bên cạnh Hạ Chí chính là Hạ Mạt.
"Đây không phải nơi ngươi và nữ nhân kia quyết chiến sao?" Hạ Mạt mở miệng, trong giọng nói lạnh như băng có một chút mê hoặc, "Ta nhớ vào bốn năm trước, nơi này còn là rừng rậm nguyên thủy, sao bây giờ lại biến thành sa mạc?"
"Ta cũng rất tò mò." Hạ Chí lắc đầu, "Ta cũng chỉ mới biết được nơi đây đã biến thành sa mạc không lâu."
Vẻn vẹn chỉ bốn năm, một rừng rậm nguyên thủy lại biến thành sa mạc, dưới tình huống bình thường đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Dù là Hạ Chí cũng không hiểu rõ.
"Nửa đêm ngươi chạy tới nơi này làm gì?" Hạ Mạt lại hỏi.
Rất hiển nhiên, Hạ Mạt theo chân Hạ Chí tới đây, nếu không nửa đêm nửa hôm nàng cũng không chạy đến nơi như thế này.
"Lần trước khi ta tới nơi này, đã cài một thứ ở đây, ừm, một không gian kết giới có thể dùng để giám sát động tĩnh nơi này." Hiển nhiên Hạ Chí không định giấu giếm Hạ Mạt, "Ngay mười phút trước, kết giới này đã bị đánh vỡ."
"Ngươi không tìm được là ai làm sao?" Hạ Mạt hỏi.
"Không, lúc ta đến nơi này, kết giới đã biến mất, nhưng ta không thấy được bất kỳ người nào." Hạ Chí lắc đầu, "Cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì, đây là chuyện rất không bình thường."
Hạ Mạt im lặng một hồi, sau đó lại mở miệng: "Nếu có người phá vỡ không gian kết giới này hơn nữa còn khiến ngươi không tìm được bất kỳ dấu vết gì, có phải điều đó có nghĩa người này còn mạnh mẽ hơn cả ngươi?"
"À, dĩ nhiên không phải vậy." Hạ Chí lắc đầu, "Không gian kết giới chỉ là một trò vặt mà thôi, cũng gần giống với máy báo động."
Suy tư một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Nếu thật sự có người nào đó phá vỡ không gian kết giới của ta, vậy có khả năng hắn ta cũng có được dị năng không gian nào đó, nhưng nếu là vậy, ta có thể tìm được dấu vết do không gian quy tắc lưu lại. Cho nên tình huống có khả năng nhất là, người này dùng một loại lực lượng khác bạo lực phá giải kết giới của ta, sau đó xóa đi tất cả vết tích. Ừm, người này có thể tính là lợi hại, chẳng qua nếu như hắn ta thực sự lợi hại, hẳn đã không chạy mất trước khi ta tới."
"Nói như vậy, ngươi vẫn không cần sợ hắn ta?" Hạ Mạt lại hỏi.
"Ta không cần sợ bất kỳ người nào." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Ta đi đây." Hạ Mạt lạnh lùng nói một câu, sau đó đột nhiên biến mất.
Hạ Chí đột nhiên vươn tay, kéo nàng ra từ trong hư không, sau đó lại cười xán lạn với nàng: "Nếu đã tới rồi thì chơi một chút hãy trở về."
"Sa mạc không có gì vui!" Hạ Mạt có chút không vui.
"Chơi rất vui, giống như chúng ta đã ngồi nghịch đất cát khi còn bé." Hạ Chí thuận miệng nói: "Đến đến, ta làm hai người cát cho ngươi chơi."
Hạ Chí buông Hạ Mạt ra, sau đó bắt đầu ngồi xuống đống cát, đắp người cát hệt như đắp người tuyết. Đối với người thường, muốn đắp nặn ra người cát hệt như đắp người tuyết là chuyện không thể nào, nhưng đối với Hạ Chí, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
Vì thế, nửa giờ sau, một người cát có tỉ lệ hoàn toàn giống với Hạ Mạt đã đứng sừng sững trong sa mạc, ngay cả mặt mũi trông cũng có phần giống nàng như đúc.
Chỉ có điều một người hoàn toàn dùng cát đắp nặn lên, ít nhiều gì cũng có chút quái dị.
"Không đẹp!" Cuối cùng Hạ Mạt đưa ra lời bình, sau đó lại lần nữa biến mất.
"Ta cảm thấy rất đẹp." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn cũng biến mất theo, mà Hạ Mạt bản người cát kia nhưng vẫn lẳng lặng đứng sừng sững trong sa mạc.
Hạ Chí trở lại khoang thuyền, nằm trên ghế sofa, đeo mắt kính, nhưng đêm khuya này, ánh mắt của hắn vẫn luôn mở to, nói cách khác, hắn vẫn không đi vào giấc ngủ.
Đã tới sáng sớm ngày thứ hai, hơn bảy giờ, đột nhiên Hạ Chí từ trên ghế sofa ngồi dậy.
Gần như đồng thời, cửa phòng ngủ cũng bật mở, Thu Đồng bước ra từ bên trong, đã ăn mặc chỉnh tề.
"Đồng Đồng, sớm vậy." Hạ Chí lập tức chào hỏi Thu Đồng.
"Gần tám giờ còn sớm cái gì?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, mỗi sáng sớm sau khi rời giường phát hiện Hạ Chí còn ở phòng khách, tâm tình của nàng sẽ luôn không tự chủ được mà tốt hơn một chút.
"Đồng Đồng, ta còn chưa ngủ ngươi đã rời giường, đương nhiên là quá sớm." Hạ Chí lại có lý do rất đầy đủ.
"Ngươi còn chưa ngủ?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, "Tối hôm qua ngươi làm gì nữa?"
"Đồng Đồng, bởi vì ngươi không ở đây, cho nên ta không ngủ được." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, tức giận nói: "Ngươi muốn nói ngươi lớn như vậy rồi nhưng chưa từng ngủ chút nào sao?"
"Thân yêu, ngươi đã từng nghe qua câu này chưa? Từ chó lên voi dễ, nhưng từ voi xuống chó lại khó." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, có vẻ rất rất nghiêm túc hỏi.
"Đã từng nghe thấy, làm sao vậy?" Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc, "Lẽ nào ngươi muốn nói trước đây ngươi đã từng sống xa xỉ, không quen tiết kiệm như bây giờ?"