Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 705 - Chương 704: Vậy Quá Lãng Phí (2)

Chưa xác định
Chương 704: Vậy quá lãng phí (2)

Kỳ lạ nhất là bọn hắn làm nhiều người té trên mặt đất trên ghế sofa như vậy, nhưng sau đó bọn họ lại mặc kệ mà chạy mất như thế?

"Mùi vị của rượu này thật không tồi..." Lúc này đã có người cầm lấy một ly rượu trên bàn uống một hớp, sau đó, ngay khi hắn ta chuẩn bị uống hớp thứ hai thì đột nhiên thân thể nghiêng một cái, cả người ngã xuống trên mặt đất.

"ĐM, rượu này lợi hại như vậy thật sao?" Bên cạnh có người không phục, "Ta đi thử một chút!"

Vì vậy, lập tức lại có người cầm lấy ly uống.

"Mùi vị thật rất tuyệt..." Mới vừa nói xong câu đó, người này cũng ngã.

"Ta thực sự không tin tà!" Rất nhanh lại có người đi lên khiêu chiến, vì vậy, rất nhanh người thứ ba cũng đã ngã xuống.

"ĐM, rốt cuộc đây là rượu gì?"

"Quá nghịch thiên, một ly ngã, uống một ngụm cũng phải ngã!"

"Hay là tửu lượng của đám bọn hắn không ra gì? Ngươi xem vừa rồi tên gia hỏa Hạ Chí kia đã uống liền hai ly nhưng vẫn không việc gì..."

Cứ như vậy, không ngừng có người tới khiêu chiến, mà người té xuống đất cũng càng ngày càng nhiều, mãi tới khi mười ly rượu sau cùng đã bị người uống hết sạch, trên mặt đất đã có một đống người ngã xuống.

Mà giờ khắc này, tất cả mọi người trong quán bar đều đang nhìn về phía bên này, ngay cả mỹ nữ múa cột trên đài đều bị mọi người lơ là không quan tâm tới. Hiện tại mọi người chỉ muốn biết, rốt cuộc đây là rượu gì, lại có thể lợi hại tới mức này!

"A a a, các ngươi lại có thể uống trộm rượu của ta, tức chết Bảo Bảo rồi!" Đúng lúc này, giọng nói thanh thúy truyền đến, sau đó mọi người lập tức thấy được Charlotte đã bị xách đi trước đó không lâu, tiểu nữ hài tóc vàng xinh đẹp đáng yêu này lại có thể một mình chạy trở về.

Khi nhìn thấy rượu trên bàn đã bị uống sạch, Charlotte có vẻ rất tức giận, sau đó trên tay nàng hệt như ảo thuật mà đột nhiên xuất hiện một cây gậy, nàng cầm cây gậy bắt đầu điên cuồng đập đám người đã say rượu ngã xuống đất!

Đập đủ ba phút, tiểu nha đầu này mới rời khỏi dưới ánh mắt ngơ ngẩn của mọi người.

"Tiểu loli bạo lực chân chính!" Có người cảm khái.

"Không phải nói trên thuyền này rất an toàn sao? Vì sao từ nãy tới giờ hoàn toàn không có người nào đứng ra quản?" Cũng có người bắt đầu than thở, náo lâu như vậy, thế mà không có người nào đến xử lý chuyện này, thậm chí nơi này còn có người bị làm mù mắt, tình cảnh này nhìn kiểu gì cũng không thấy giống an toàn, đúng không?

Hạ Chí và Thu Đồng cũng đã trở lại khoang thuyền số 1, mà thoạt nhìn Thu Đồng còn đang tức giận.

"Này, nếu ngươi còn hồ đồ như vậy, ta sẽ ở mãi trong phòng không đi ra ngoài nữa!" Thu Đồng trừng Hạ Chí.

"Thật tốt quá!" Hạ Chí lại tỏ vẻ rất phấn khởi, "Đồng Đồng, chúng ta cứ ở mãi trong phòng đi!"

Thu Đồng lập tức trợn tròn mắt, đột nhiên nàng nhớ tới, gia hỏa này còn đang muốn ở mãi trong phòng với nàng đây.

"Không được, không thể như vậy!" Thu Đồng cảm thấy mình không thể ở trong phòng được, cảm giác cô nam quả nữ ở chung một chỗ này lại càng dễ gặp chuyện không may.

Nghĩ đến mấy từ cô nam quả nữ, Thu Đồng đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng: "A, Charlotte đâu?"

"Ừm, hơn phân nửa là lén đi uống rượu rồi." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Ta mới không lén đi uống rượu!" Giọng nói tức tới hổn hển truyền đến, "Ta một chút cũng không được uống, đều bị người khác uống rồi!"

Charlotte mới vừa đi vào đã trừng Hạ Chí, vẻ mặt mất hứng: "Ba ba là người xấu, đều tại ngươi không để ta uống, ta không để ý tới ngươi nữa, ta muốn đi vào trong ngủ!"

Charlotte chạy đến bên cạnh Thu Đồng, kéo Thu Đồng đi vào bên trong: "Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta đi ngủ thôi, để ba ba ở ngoài này ngủ sofa một mình!"

"Được." Đối với mấy lời này, Thu Đồng biểu thị tán thành, đáng đời tên lưu manh này phải ngủ một mình trên sofa!

"Hừ, ta muốn theo Đồng Đồng tỷ tỷ một ngày 24h, biến mình thành bóng đèn siêu lớn 1000W, khiến ba ba không thể lợi dụng đụng chạm Đồng Đồng tỷ tỷ!" Charlotte một hơi nói xong những lời này, đồng thời kéo Thu Đồng vào phòng ngủ, sau đó khóa cửa từ bên trong.

Không uống được rượu, hiển nhiên Charlotte rất tức giận, vì vậy, dường như hậu quả có chút nghiêm trọng.

"Tiểu nha đầu này lại muốn ăn đòn." Hạ Chí ở đó lẩm bẩm, sau đó hắn lại nằm lên ghế sofa, "Vẫn là gối lên đùi Đồng Đồng thoải mái hơn."

Nằm trên ghế sofa thêm vài phút đồng hồ, Hạ Chí ngồi dậy, tự lẩm bẩm: "Hình như không ngủ được."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, Hạ Chí cũng không đứng dậy, cửa đã tự động mở ra.

"Vào đi." Hạ Chí thuận miệng nói một câu, mà ngay sau đó, một mỹ nữ váy đen cũng lập tức đi đến, lại chính là Thủy Linh.

"Hạ lão sư, ta vừa chỉnh sửa danh sách người trên thuyền một chút, phát hiện một việc, ta nghĩ ta nên báo cho ngươi một tiếng." Thủy Linh trực tiếp nói rõ ý đồ đến, "Ta phát hiện có hai học sinh của ngươi đang ở trên thuyền."

"Ah?" Hạ Chí hơi kinh ngạc, hiển nhiên chuyện này thật sự có chút ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn không hỏi, "Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ tìm hiểu."

"Vậy được Hạ lão sư, ta cáo từ trước." Thủy Linh cũng không nán lại thêm, rất mau đã rời đi.

Hạ Chí ngồi thêm vài phút đồng hồ, sau đó lại thứ nằm trên ghế sofa, đồng thời một lần nữa đeo cặp mắt kính đã tháo xuống trước đó.

"Ừm, thật thú vị." Một lát sau, Hạ Chí lẩm bẩm một tiếng, sau đó hắn lại lấy mắt kính xuống, nhắm mắt lại, như đã đi vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua, bất tri bất giác đã tới đêm khuya, đột nhiên Hạ Chí đang nằm trên ghế sa lon bỗng bắn người dậy, một giây sau, hắn đã trực tiếp biến mất khỏi phòng!

Bình Luận (0)
Comment