Thu Đồng lại muốn đánh Hạ Chí, tên hỗn đản này lại bắt đầu nói hươu nói vượn, ngay cả trừng ai người đó mang thai hắn cũng nói ra được. Càng khiến nàng buồn bực là nàng đã nói cho hắn rất có thể đối phương là nhà thôi miên, thế mà hắn còn muốn nhìn thẳng vào mắt người ta, đây không phải là tự tìm phiền toái sao?
"Oa, Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận ah, ba ba có thể trừng ai người đó mang thai thật!" Một giọng nói khoa trương vang lên, người nói chuyện đương nhiên là Charlotte.
Lúc này Charlotte cũng chạy tới: "Ba ba, ngươi ngàn vạn lần không nên trừng ta, muốn trừng thì trừng Đồng Đồng tỷ tỷ đi, ta còn nhỏ, không thể mang thai... Ai ya, đừng véo mặt ta, mỹ phẩm của người ta rất đắt!"
"Đồng Đồng, đừng sợ, sao ta có thể nỡ trừng ngươi được?" Hạ Chí vừa véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Charlotte vừa nói với Thu Đồng: "Quan trọng nhất là sao ta có thể dùng phương thức như trừng ngươi để khiến ngươi mang thai đây? Như vậy quá lãng phí."
Không thiếu thanh niên lộ ra nụ cười hiểu ý, quả thật là rất lãng phí, có một người bạn gái đẹp như thế, đương nhiên phải dùng phương thức nguyên thủy nhất để khiến nàng mang thai mới được!
"Lưu manh!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này đứng trước mặt nàng càng ngày càng không chút kiêng kỵ, ngay cả lời như vậy hắn cũng dám nói ra.
"Thật ra ba ba nói đúng, đúng là rất lãng phí." Charlotte cười hì hì.
"Nữ nhi ngoan, rốt cục ngươi cũng nói được một câu chính xác." Hạ Chí không hề véo nàng nữa, sau đó quay đầu nhìn về phía Thần Nhãn, "Tốt rồi, nên đến lúc ta phát huy năng lực trừng ai người đó mù."
"Hạ Chí, người mù mắt sẽ là ngươi!" Thần Nhãn cắn răng, cố nén đau đớn, giận dữ nhìn Hạ Chí.
Tầm mắt tương giao, tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang lên: "A... mắt của ta, mắt của ta..."
Chỉ thấy hai tay Thần Nhãn mỗi tay che một con mắt, gào thê thảm dị thường, rất nhanh mọi người đã thấy được từ trong kẽ tay hắn ta có máu tươi chảy ra. Trong lúc nhất thời, bốn phía không khỏi yên tĩnh lại, này… hắn ta mù mắt thật?
"Mắt của ta, mắt của ta, ngươi lại có thể chơi mù mắt ta... A... Ta liều mạng với ngươi... Ta liều mạng với ngươi..." Lúc này Thần Nhãn đã bắt đầu điên cuồng gào lên, mà hai tay đang che mắt của hắn ta rốt cục cũng bị hắn ta lấy ra, vung vẩy lung tung trên không trung, một bộ muốn liều mạng với Hạ Chí.
Mà lần này, mọi người có thể xác định, mắt người này đã mù thật.
"Đồng Đồng ngươi xem, có phải ta rất lợi hại không?" Nụ cười của Hạ Chí xán lạn dị thường, "Thực sự là trừng người nào người đó mù!"
Thu Đồng có chút ngây người, Hạ Chí thật sự làm mù hai mắt Thần Nhãn? Chẳng qua trong lòng nàng cũng không hề có ý đồng tình với Thần Nhãn, dường như cặp mắt người này có thể thôi miên người khác, mà vừa rồi hắn ta lại có thể có ý muốn thôi miên nàng, chỉ một điểm này, làm mù mắt hắn ta hoàn toàn có thể tính là một loại báo ứng.
Đương nhiên, hiển nhiên Thu Đồng không tin Hạ Chí có thể trừng mù người này thật, nàng cảm thấy hơn phân nửa là gia hỏa này đã len lén dùng thủ đoạn nào khác, chỉ có điều cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không biết, hơn nữa nàng cũng không muốn nghiên cứu kỹ.
"ĐM, đây là bị trừng mù thật?"
"Quá giả đi?"
"Ta cảm thấy rất có thể hắn đã dùng ám khí gì đấy, tựa như cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết..."
"Thế nhưng ta cũng không thấy hắn làm gì."
An tĩnh qua đi, mọi người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, sau đó bọn họ còn không tự chủ được mà lui về phía sau, gia hỏa này quá nguy hiểm, ngộ nhỡ bọn hắn cũng bị trừng tới mù một mắt, vậy thì quá thua lỗ.
"Ta muốn báo thù, ta muốn giết ngươi, Hạ Chí, ta muốn giết ngươi... A, Thu Đồng, nữ nhân ti tiện ngươi..." Thần Nhãn còn đang ở trong kia điên cuồng kêu to, với hắn ta, mù mắt là đả kích chí mạng. Phải biết rằng, năng lực của hắn ta vốn đến từ chính đôi mắt kia, mà bây giờ mắt đã không còn, chẳng khác nào hắn ta đã mất đi tất cả.
Đáng tiếc là hắn ta điên cuồng kêu to nửa ngày, hai tay cũng vung vẩy lung tung, nhưng gần như không thể đụng tới bất kỳ người nào. Sau đó, khi hắn ta bắt đầu muốn mắng Thu Đồng, đương nhiên màn biểu diễn của hắn ta cũng được đặt dấu chấm hết.
Không biết Hạ Chí lấy được một bình rượu từ nơi nào, rất dứt khoát đập lên trên đầu Thần Nhãn.
Choang!
Bình rượu vỡ nát, Thần Nhãn cũng bị đập bể đầu, mà tiếng kêu to điên cuồng của Thần Nhãn cũng theo đó mà kết thúc, cả người ngã lăn trên mặt đất.
Cứ như vậy, số người nằm trên đất lại nhiều thêm một.
"Ba ba ba ba, chúng ta chơi đụng rượu đi!" Lúc này, giọng nói thanh thúy lại vang lên, lại Charlotte không chịu cô đơn cầm lấy một ly rượu, muốn uống cạn.
Cốc!
Một tay Hạ Chí gõ lên đầu nàng, một tay đoạt lấy ly rượu: "Tiểu hài tử không thể uống rượu!"
Đưa ly rượu đến bên mép uống một hơi cạn sạch, Hạ Chí lại lẩm bẩm: "Ừm, hình như ta lại muốn say..."
"Này, ta đi về trước!" Thu Đồng cũng đã đứng lên, trực tiếp đi về phía bên ngoài quán bar, rõ ràng tên lưu manh này còn muốn giả say, nàng mới sẽ không mắc lừa nữa.
"Đồng Đồng, ta còn chưa uống hết rượu đâu, lãng phí như vậy không tốt lắm!" Đương nhiên Hạ Chí chỉ có thể đuổi theo mau, cũng không thể giả bộ say nữa.
"Ba ba ngươi không cần lo lắng lãng phí, ta có thể uống hết giúp ngươi!" Charlotte lại la lên một câu, sau đó nàng lại muốn lấy rượu uống.
Hạ Chí nhanh chóng xoay người, dùng một tay xách Charlotte lên, sau đó lại đuổi theo Thu Đồng.
"Ba ba, ngươi đã nói lãng phí không tốt rồi, tội gì mà không để cho ta uống..." Charlotte ở đó lớn tiếng kháng nghị, mọi người trong quán bar đưa mắt nhìn nhau, cha giả say để đụng chạm lợi dụng bạn gái, nữ nhi thoạt nhìn mới ba bốn tuổi lại luôn muốn uống rượu, hai cha con nhà này cũng quá hiếm thấy đi?