Thu Đồng hơi cắn răng, trong lòng có cảm giác không ổn, con mắt của người này thật sự có vấn đề, giống như nó có thể thôi miên.
Lúc này thật ra Thu Đồng còn có thể miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, nàng biết mình nên thu hồi tầm mắt lại, chỉ có điều nàng vốn không cách nào làm được.
"Chúng ta cần phải đi, tới một chỗ không người." Thần Nhãn chậm rãi đứng dậy, "Nam nhân này không thể bảo vệ ngươi, không đáng để ngươi lưu luyến."
Trong lúc nói chuyện, Thần Nhãn hơi khom lưng, nhanh chóng vươn tay, chụp vào ngực Hạ Chí, hiển nhiên hắn ta muốn kéo Hạ Chí rời khỏi đùi Thu Đồng.
Trong lòng Thu Đồng rất lo lắng, nàng cảm thấy lúc này mình nên mở miệng cầu cứu, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không cách nào hô lên tiếng cứu mạng, nàng vốn còn muốn gọi Charlotte tới hỗ trợ, nhưng nàng vẫn không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Mắt thấy Thần Nhãn sắp bắt được ngực Hạ Chí, trong lòng Thu Đồng càng căng thẳng hơn, hiện tại Hạ Chí còn đang nằm trên đùi nàng, để tiềm thức nàng có chút an toàn, nhưng một khi Hạ Chí bị kéo ra, nàng sẽ càng không biết nên làm gì bây giờ.
A?
Đột nhiên Thu Đồng cảm thấy không đúng, có phải nàng hoa mắt rồi không?
Một giây sau, nàng lại giận không chỗ phát tiết, bởi vì nàng xác định, nàng không nhìn nhầm!
Tay Thần Nhãn không bắt trúng ngực Hạ Chí, bởi vì tay hắn ta đã bị người khác bắt được trước, mà người bắt được Thần Nhãn không phải ai khác mà chính là Hạ Chí đã uống say!
"Lưu manh đáng chết, khốn nạn, ta để ngươi giả say này!" Đột nhiên Thu Đồng bạo phát, quơ nắm tay ngọc đánh Hạ Chí tới tấp!
Cũng khó trách Thu Đồng tức giận như vậy, nàng thiếu chút nữa đã bị một tên biến thái thôi miên mang đi, gia hỏa này rõ ràng không say lại cứ làm bộ như đã uống say, mà sở dĩ gia hỏa này làm như vậy khẳng định chỉ vì muốn lợi dụng sàm sỡ nàng, nằm lên đùi nàng!
Phấn quyền rơi xuống trên người Hạ Chí, cũng không biết rốt cuộc nàng đã đánh Hạ Chí bao nhiêu lần, nhưng Thu Đồng đột nhiên ý thức được không đúng, vì sao đột nhiên nàng có thể khống chế chính mình rồi?
Rốt cục Thu Đồng cũng ngừng tay, cúi đầu vừa nhìn, lại phát hiện Hạ Chí vẫn đang nằm trên đùi nàng như cũ, hắn đã mở mắt, sau đó hắn còn làm ra vẻ vô tội: "Thân yêu, bắt nạt một người uống say là không đúng."
"Ngươi còn giả vờ!" Thu Đồng lại muốn đánh Hạ Chí, nhưng nàng phát hiện nắm tay mình hơi đau nhức, sau đó nàng nhìn xem Hạ Chí, gia hỏa này một chút việc cũng không có, hiển nhiên mới vừa rồi nàng đánh hắn một trận nhưng cuối cùng người chịu thiệt vẫn là chính nàng!
Cắn răng, Thu Đồng tàn nhẫn trừng Hạ Chí: "Ngươi nhanh đứng lên cho ta!"
"Đồng Đồng, ta thực sự say." Hạ Chí vẫn không muốn đứng lên, "Cái gọi là rượu không say nhưng lòng người say, bắp đùi của Đồng Đồng..."
"Lưu manh, ngươi câm miệng cho ta!" Thu Đồng có chút xấu hổ, khuôn mặt không tự chủ được mà có chút nóng lên.
"Hạ Chí, ngươi không say?" Một giọng nói rất không hợp thời cắt đứt hai người liếc mắt đưa tình, mà người nói chuyện dĩ nhiên là Thần Nhãn.
Trong giọng nói của Thần Nhãn có bất an rất rõ ràng, một tay của hắn ta còn đang bị Hạ Chí nắm lấy, vốn không cách nào động, điều này khiến hắn ta mơ hồ cảm giác được chuyện không thích hợp.
Hiển nhiên Thần Nhãn là dị năng giả, nhưng cũng không phải tất cả dị năng giả đều biết Hạ Chí, đặc biệt là một số người mới trở thành dị năng giả hơn nữa còn chưa thật sự tiến vào giới dị năng, càng sẽ không biết sự tồn tại của Hạ Chí, mà Thần Nhãn chính là loại người như vậy.
"Với ta, chuyện hạnh phúc nhất không gì bằng gối lên bắp đùi Đồng Đồng ngủ." Trong giọng điệu của Hạ Chí có chút xúc động, mà lần này, rốt cục hắn cũng ngồi dậy, sau đó giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên lạnh băng: "Nhưng thằng ngu ngươi lại có thể phá hỏng chuyện tốt của ta!"
Lời còn chưa dứt, Hạ Chí đã đột nhiên dùng sức nắm chặt.
Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn có vẻ hết sức thanh thúy, thậm chí ngay cả tiếng ầm ĩ chung quanh cũng không cách nào che giấu âm thanh này, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Thần Nhãn lấn át toàn bộ âm thanh khác trong quán bar: "A..."
Trận hỗn chiến bên kia cũng vì tiếng hét thảm này mà ngừng lại, sau đó, mọi người nhìn về phía bên này, lập tức cảm thấy không đúng, con hàng Hạ Chí này lại có thể tỉnh lại rồi?
Trong lúc bất chợt, mọi người cảm thấy bản thân không cần tiếp tục hỗn chiến, một trận hỗn chiến không giải thích được lại có thể ngừng lại một cách cũng không thể giải thích được như thế.
"Ánh mắt của ngươi rất lợi hại?" Hạ Chí nhìn Thần Nhãn, lạnh băng trong giọng nói đột nhiên biến mất, được thay thế bởi khinh thường, "Thật ra ánh mắt của ta cũng rất lợi hại."
"Ngươi, ngươi dám đối diện với ta một giây sao?" Thần Nhãn cắn răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, nhưng lúc này hắn ta còn muốn thử sức lần cuối cùng.
"Đừng nhìn mắt hắn ta!" Thu Đồng vội vàng nói với Hạ Chí: "Dường như hắn ta là một nhà thôi miên."
Thật ra, vào thời đại này, nghề nghiệp như nhà thôi miên cũng không có gì đáng kinh ngạc, chỉ có điều nhà thôi miên thông thường và nhà thôi miên dị năng lại không cùng một đẳng cấp.
"Tuy ngươi rất xấu, có điều nhìn ngươi một giây cũng không vấn đề gì." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Đúng rồi, rất có thể ta chưa nói cho ngươi biết, thật ra ta có một loại kỹ năng rất đặc biệt, đó là trừng ai người đó mang thai... Khụ khụ, xấu hổ, nói sai rồi, là trừng ai người đó mù."
Trừng ai người đó mang thai?
Trừng ai người đó mù?
Một đám người ngẩn ngơ, con hàng này thật giỏi khoác lác!