Thu Đồng hơi nhíu mày, đây là một nam nhân không cách nào nhìn ra tuổi tác chính xác, nhưng hẳn không tới bốn mươi tuổi, mang một cặp mắt kính, vóc dáng cũng tương đối nhỏ bé, thoạt nhìn người này còn tương đối nhã nhặn, nhưng một giây sau, Thu Đồng lại cảm giác được một loại cuồng nhiệt không tầm thường từ trong mắt người này.
Đó là một loại cuồng nhiệt mà ngay cả thấu kính cũng không cách nào ngăn cản, mà sở dĩ Thu Đồng có thể nhìn ra loại cuồng nhiệt này là vì nàng đã từng nhìn thấy nó từ trong mắt không ít thanh niên, thật ra đó là một loại dục vọng trần trụi.
Thu Đồng rất không thích loại ánh mắt này, cứ việc Hạ Chí cũng thường xuyên nhìn chằm chằm nàng, mà ánh mắt Hạ Chí cũng nóng cháy, nhưng loại nóng cháy này chỉ là yêu thích không chút che giấu, không giống với ánh mắt đầy dục vọng trước mặt.
Cho tới nay, ánh mắt Hạ Chí sẽ không khiến nàng tự nhiên, nhưng cũng không khiến nàng phản cảm, nhưng người vừa mới xuất hiện này lại có ánh mắt khiến nàng cảm thấy phản cảm vô cùng, thậm chí là chán ghét.
"Ngươi biết ta?" Tuy Thu Đồng cau mày nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu, nam nhân vóc dáng nhỏ bé này trực tiếp gọi tên nàng, mà trên chiếc thuyền này, vốn không có nhiều người quen biết nàng.
Chí ít, từ sau khi những người khách mới này lên thuyền, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nhận ra nàng.
"Thu Đồng tiểu thư, ta biết ngươi từ rất lâu rồi, từ lần đầu tiên ta thấy ngươi đến hiện tại đã qua 1.234.567 giây, mỗi một giây như một thế kỷ, mà ta đã quen biết ngươi vô số thế kỷ..." Ánh mắt của nam nhân vóc dáng nhỏ bé vẫn cuồng nhiệt như vậy.
"Ngươi có chuyện gì sao?" Thu Đồng lại trực tiếp ngắt lời nam nhân này, giọng điệu có chút thờ ơ, khi tên gia hỏa này nói ra một đống chữ số lại kết thúc bằng đơn vị giây, nàng đã cảm thấy chắc chắn đầu óc người này có vấn đề.
"Thu Đồng tiểu thư, ngươi biết cái gì gọi là duyên phận không?" Dường như nam nhân vóc dáng nhỏ bé không hề quan tâm tới sự hờ hững của Thu Đồng, "Với ta, duyên phận chính là khi ta lên chiếc thuyền này muốn giải sầu một chút, ta lại phát hiện vậy mà ngươi lại ở trên thuyền, không, thật ra đây không chỉ là duyên phận, đây rõ là trời cao ban tặng!"
"Xin lỗi, ta không cảm thấy ta với ngươi có bất kỳ duyên phận gì!" Giọng điệu của Thu Đồng càng thêm băng lạnh, "Ta không nhận ra ngươi, cũng không muốn làm quen với ngươi, sau cùng, coi như mắt ngươi cận, ta tin tưởng ngươi vẫn có thể thấy ta đã có bạn trai!"
Đương nhiên Thu Đồng cũng hiểu người này đang có ý đồ gì, có điều nàng hoàn toàn không muốn tiếp lời người này, nàng cúi đầu nhìn Hạ Chí đang ngủ rất say trên đùi nàng, sau đó lại tàn nhẫn véo một cái lên người hắn, nếu không phải gia hỏa này say, nàng đã không cần giao thiệp với người như thế.
"Hắn rất may mắn, hắn lại có thể sự ưu ái của ngươi." Nam nhân vóc dáng nhỏ đưa mắt nhìn Hạ Chí, trong giọng nói có ước ao rất rõ ràng, "Nhưng hắn cũng rất không may, bởi vì hắn sẽ lập tức phải mất đi ngươi."
Ngẩng đầu nhìn Thu Đồng, nam nhân vóc dáng nhỏ tiếp tục nói: "Thu Đồng tiểu thư, ta biết hiện tại ngươi rất hy vọng ta rời khỏi, ta cũng biết, bây giờ ngươi vốn không thích ta, hoặc có lẽ là ngươi rất ghét ta, thậm chí ngươi cảm thấy đầu óc ta có vấn đề, nhưng không sao, chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì ta tin chắc rất nhanh ngươi sẽ theo ta rời đi."
"Nếu như ngươi không nói câu nói sau cùng kia, ta còn cảm thấy chí ít ngươi cũng có chút tự mình hiểu lấy!" Thu Đồng lạnh lùng nói.
"Cố lên, đánh hắn, dùng sức đi, người cao to kia, ngươi cao to như thế vì sao một chút sức lực cũng không có!" Cách đó không xa, Charlotte còn đang lớn tiếng la hét, mà phụ cận vẫn là một mảnh hỗn chiến, thậm chí dường như không người nào chú ý Thu Đồng.
Mà dường như Charlotte cũng không hề chú ý tới Thu Đồng đang bị người quấy rầy, nàng đang chơi rất high đây.
"Thu Đồng tiểu thư, ngươi biết không? Đã từng ta cảm thấy trời cao đối xử rất kém với ta, bởi vì ta không có được gia thế tốt đẹp, cũng không có được bề ngoài anh tuấn, nhưng trước đó không lâu ta lại ý thức được, thật ra trời cao cũng không tệ với ta, bởi vì ông trời đã ban tặng cho ta thứ càng tốt hơn." Nam nhân vóc dáng nhỏ bé chậm rãi lấy mắt kính xuống, "Thật ra ta không bị cận thị, ta chỉ là người mù mà thôi."
Người mù?
Thu Đồng ngẩn ra, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt của nam nhân vóc dáng nhỏ bé, mà vừa nhìn nàng đã mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng, vì sao con mắt của người này hơi kỳ quái?
Dường như đó không phải cặp mắt mà là một hắc động, một hắc động khiến người ta bất giác bị vùi vào, mà trong hắc động này còn mơ hồ lóe lên một tia sáng yêu dị, trong nháy mắt đó, Thu Đồng cảm thấy đầu óc mình mơ hồ có chút mê muội.
Trực giác nói cho Thu Đồng, con mắt của người này không thích hợp, dường như đó không phải mắt người mù, thế nhưng khi Thu Đồng muốn dời tròng mắt nàng lại phát hiện, dường như mình khó có thể khống chế bản thân mình, vậy mà trong lúc nhất thời, nàng lại có thể không cách nào dời mắt.
"Ngươi biết không? Ta vừa lấy cho mình một cái tên, là Thần Nhãn, ta có một đôi mắt rất thần kỳ, đương nhiên thật ra ta cũng không phải người mù." Nam người vóc dáng nhỏ tự xưng Thần Nhãn kia tươi cười, "Lòng người luôn luôn kỳ quái như thế, coi như ngươi biết đây không phải người mù, nhưng khi hắn nói hắn ta bị mù, ngươi vẫn sẽ không nhịn mà liếc mắt nhìn thử, tựa như Thu Đồng tiểu thư, tuy rằng ngươi rất ghét ta, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn ánh mắt của ta một chút."