Mà lúc này, ngay cả Thu Đồng cũng đang nhìn nam nhân râu cá trê, chỉ có điều Thu Đồng luôn cảm thấy Hạ Chí đang nói bậy, người này không giống nữ, tuy khuôn mặt có chút giống, nhưng nhìn ngực hắn ta, hoàn toàn bằng phẳng.
"Ngươi, ngươi chớ nói lung tung!" Giọng nói của nam nhân râu cá trê kia như hơi thay đổi, mà giọng này hơi lanh lảnh, ngược lại có chút giống nữ nhân.
"Ừm, nên đến phiên ta uống rượu." Hạ Chí lại không để ý tới râu cá trê nữa, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, "Ừm, không nghĩ tới rượu ta pha ra lại có thể lợi hại như vậy... Không tốt, hơi choáng... Xem ra ta cũng sắp say..."
Chữ say vừa ra, thân thể Hạ Chí đã nghiêng một cái, sau đó bất tỉnh nhân sự.
"Cắt, còn tưởng con hàng này thật sự lợi hại, thì ra cũng một ly ngã!"
"Xem ra hắn không bỏ thuốc, nếu bỏ thuốc thật hắn đã không đích thân uống."
"Rốt cuộc đây là rượu gì, trong ly cũng không tính là nhiều nhưng vì sao đều một ly gục?"
"Ta cũng buồn bực, nếu không chúng ta cũng nếm thử đi?"
"Nếu không ngươi thử đi, nếu ngươi say, ta chịu trách nhiệm dìu ngươi trở về phòng..."
Bốn phía huyên náo ồn ào, mà Thu Đồng lại gấp: "Này, ngươi tỉnh!"
Thu Đồng có chút tức giận, tên hỗn đản này say thật sao? Say thì cũng thôi, nhưng hắn ngã đi đâu không ngã, nhất định phải trực tiếp ngã vào trên đùi nàng?
Thu Đồng rất hoài nghi Hạ Chí đang giả say, nhưng vấn đề nằm ở chỗ thoạt nhìn, dường như gia hỏa này say thật, lắc hắn cũng không phản ứng, véo hắn cũng không phản ứng.
Nhìn Hạ Chí đang nằm trên đùi mình, Thu Đồng cảm thấy mình vẫn bị lừa, tên hỗn đản này không chuốc say nàng lại nghĩ biện pháp chuốc say chính hắn.
Thu Đồng đang suy nghĩ xem có nên đỡ Hạ Chí về khoang thuyền không, nhưng nàng phát hiện mình hơi yếu một chút, đừng nói dìu hắn, ngay cả khiến hắn rời khỏi bắp đùi của nàng nàng cũng không cách nào làm được.
"Quên đi, chờ lát nữa hắn sẽ tỉnh." Thu Đồng quyết định tạm ngừng lại, dù sao thì hiện tại cũng còn rất sớm.
Chỉ có điều nhìn hai nữ nhân nằm trên ghế sofa đối diện, lại nhìn hai nam nhân nằm trên đất, sau cùng lại nhìn Hạ Chí đang nằm trên đùi nàng, Thu Đồng cảm thấy có chút đau đầu, đây hoàn toàn là cục diện rối rắm.
Trước đây cục diện rối rắm này đều do Hạ Chí dọn dẹp, nhưng hiện tại, Hạ Chí cũng đã biến thành một bộ phận trong cục diện rối rắm này, Thu Đồng lại bắt đầu cảm thấy không biết nên làm gì bây giờ.
Khiến Thu Đồng hơi buồn bực là vì sao phục vụ quán bar lại không tới quản chuyện này? Còn có, lẽ nào những người đã té xuống đất này không có bạn bè nào ở đây sao? Vậy mà không ai quan tâm tới bọn họ.
"Mỹ nữ, bạn trai ngươi uống say rồi, nếu không chúng ta tới uống rượu với nhau đi?"
"Đúng vậy, mỹ nữ, còn có nhiều rượu như vậy đây này, chớ lãng phí."
"Mỹ nữ, bạn trai ngươi có chút vô dụng, không bằng ngươi đổi một bạn trai khác đi!"
"Mỹ nữ, xưng hô thế nào đây? Làm quen một chút đi, ta là..."
"Mỹ nữ, không bằng ngươi làm bạn gái của ta đi, biết ta là ai không? Cha ta là..."
...
Thu Đồng còn đang có chút lo lắng, đột nhiên có mấy nam nhân tới gần. Phải biết rằng trước đó cũng có rất nhiều nam nhân rục rịch, chỉ có điều khi đó Hạ Chí còn đang ở đây, hơn nữa rõ ràng Hạ Chí không dễ chọc, những người này cũng có chút cố kỵ. Hiện tại Hạ Chí đã uống say, đương nhiên những người này cũng không có gì phải cố kỵ.
Vì thế, đã có người báo ra tên của mình, có người báo ra tên cha, thậm chí còn có người trực tiếp khoe khoang bản thân mình có nhiều tiền tới mức nào, cũng có người tự xưng mình là ca sĩ minh tinh thậm chí là cầu thủ gì đó, dù sao thì chỉ một hồi, bên cạnh Thu Đồng đã trở nên rất hỗn loạn.
Có người đi đầu, những người khác cũng không chịu lạc hậu, thoáng cái đã có khoảng chừng mấy chục người lao qua, ngay tại lúc này, uy lực mỹ nữ cũng bắt đầu hiện rõ, phải biết rằng Thu Đồng vốn là loại đại mỹ nữ dù ở bất kỳ nơi nào cũng có thể khiến đám nam nhân đánh nhau vì nàng, mà ở nơi như quán bar lại càng dễ xảy ra tai nạn.
Thu Đồng nhất thời ngẩn ra, đột nhiên nàng ý thức được, ở cùng với Hạ Chí một tháng, năng lực ứng đối với hoàn cảnh giống vậy của nàng đã gần như thoái hóa tới không còn, bởi vì trong lúc vô tình, nàng đã sớm ỷ lại vào Hạ Chí.
"Này, ngươi mau tỉnh lại!" Thu Đồng lại bắt đầu dùng sức véo Hạ Chí.
Thế nhưng Hạ Chí vẫn không tỉnh lại.
"Ngươi chen cái gì?"
"Thảo, ai đẩy ta?"
"Mẹ nó, có phải là ngươi đánh ta không?"
"Mắt ngươi mù rồi sao? Lão tử cũng không đụng tới ngươi!"
"Ngươi muốn đánh nhau có phải không?"
"Ngươi mới cần ăn đòn..."
Đoàn người đột nhiên trở nên hỗn loạn, sau đó, đã có người ra tay, không bao lâu, mấy chục người hỗn chiến, đến lúc này, trong lúc bất chợt Thu Đồng trở nên an toàn hẳn, bởi khi những người này đánh nhau lại rất tự giác đi sang một bên, dường như bọn hắn lo lắng mình sẽ ngộ thương đến đại mỹ nữ Thu Đồng.
"Cố lên, cố lên, dùng sức, này, tên đầu trọc kia, tay phải ngươi vừa uống rượu không... Còn có hắc tinh tinh kia, cầm ghế đập đi... Đúng, đánh hắn..." Trong hỗn loạn, một giọng nói thanh thúy trợ uy, mà không ít người xem náo nhiệt đều bị giọng nói này hấp dẫn, sau đó, bọn hắn lập tức thấy một tiểu nữ hài tóc vàng xinh đẹp đáng yêu.
Thu Đồng lại có chút dở khóc dở cười, Charlotte đến đây từ lúc nào vậy?
"Xem ra U Linh Nữ Vương cũng không an toàn như nó đã nói." Lúc này, có một người ngồi xuống đối diện Thu Đồng, "Thu Đồng tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?"