Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 712 - Chương 711: Ta Cũng Muốn Kiện (1)

Chưa xác định
Chương 711: Ta cũng muốn kiện (1)

"Không thể nào, sao Lý Tiểu Trạch có thể đánh không lại được?" Hạ Chí có chút kinh ngạc, "Ta vừa xem hiệp nghị của bọn hắn, loại hiệp nghị như vậy, Lý Tiểu Trạch không lý nào lại bại."

"Thế nhưng Hạ lão sư, Lý Tiểu Trạch thực sự đánh không lại người kia." Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn cũng sắp khóc, "Ngươi phải giúp hắn một chút."

"Này, người kia cường tráng như vậy, Lý Tiểu Trạch vốn không thể đánh lại hắn ta." Thu Đồng cũng nhỏ giọng nói với Hạ Chí: "Ngươi cho rằng mỗi người đều đánh đấm siêu đẳng như ngươi sao?"

"Nhưng hắn cũng không lý nào lại bại." Hạ Chí vẫn có vẻ ngạc nhiên như cũ, "Ừm, Lý Tiểu Trạch, các ngươi tiếp tục, ta muốn xem xem các ngươi đánh thế nào."

"Vâng, Hạ lão sư." Tuy Lý Tiểu Trạch có chút không rõ ràng lắm, nhưng rất hiển nhiên, hắn ta lựa chọn tin tưởng Hạ Chí.

"Thế nào? Không dám lên?" Người cao to trên đài tỏ vẻ miệt thị nhìn Hạ Chí, sau đó lại nhìn Lý Tiểu Trạch với ánh mắt thương hại, "Tiểu tử, ta còn tưởng lão sư ngươi thực sự rất lợi hại đây, kết quả chỉ là một tên quỷ nhát gan!"

"Hình như hắn không dám lên thật."

"Cũng khó trách, nhìn thân thể kia của hắn rõ ràng cũng không phải đối thủ của người ta."

"Học sinh bị đánh mà thôi, làm lão sư đương nhiên không cần để ý..."

"Nếu ta là lão sư, ta cũng chẳng muốn quản chuyện này đâu."

Bốn phía có không ít người nhỏ giọng bàn luận, bọn hắn cũng hiểu Hạ Chí hơn phân nửa là không dám lên đi, ngược lại cũng có một ít người lại nghĩ khác.

Phải biết rằng hiện tại, trong sòng bạc vẫn có vài người quen biết Hạ Chí, mặc dù không nhiều nhưng vẫn có, tỷ như mỹ nữ số một đã từng bị Hạ Chí thắng được, hiện tại nàng cũng đang ở trong sòng bạc, mặt khác, cũng không phải tất cả mọi người trước đó đều đã xuống thuyền, lại thêm chuyện đã xảy ra trong quán bar tối qua khiến mọi người biết Hạ Chí không dễ chọc như vậy, nói ngắn lại, tuy bọn hắn không nói gì nhưng bọn hắn lại biết chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Chí ít bọn hắn cũng có thể xác định, không phải Hạ Chí sợ sệt.

"Đừng nói nhảm!" Lý Tiểu Trạch lại gầm nhẹ một tiếng, sau đó chủ động xuất kích, hắn ta bỗng chạy đến phía sau nam nhân cao to, sau đó đánh ra một quyền!

Hiển nhiên Lý Tiểu Trạch cũng không muốn chỉ bị động thụ đòn, hắn ta muốn du kích chiến, bởi hiển nhiên cứng đối cứng hắn ta không phải đối thủ.

Chỉ tiếc, hiển nhiên đánh nhau không phải sở trường của Lý Tiểu Trạch, tuy vóc dáng hắn ta càng nhỏ bé hơn nhưng điều đó không có nghĩa hắn ta linh hoạt hơn, vì thế, trên thực tế, khi hắn ta chạy đến sau lưng người cao to, người cao to kia cũng đã xoay người, sau đó, khi Lý Tiểu Trạch đánh ra một quyền, nam nhân cao to cũng đưa tay ra.

Nam nhân cao to cũng không ra quyền, hắn ta chỉ bắt lấy nắm đấm của Lý Tiểu Trạch, sau đó Lý Tiểu Trạch không có cách nào động nữa, chênh lệch trên mặt sức lực thật sự quá lớn.

"Tiểu tử, muốn đánh với ta, ngươi còn phải luyện thêm mấy năm!" Nam nhân cao to cười lạnh một tiếng, "Hiện tại lão tử không ngại nói cho ngươi biết, lão tử là người đã từng luyện quyền anh, năm đó chỉ thiếu một chút là có thể tham gia các cuộc tranh tài chuyên nghiệp!"

Nam nhân cao to dùng sức nắm chặt, trên mặt Lý Tiểu Trạch lộ ra vẻ thống khổ, nhưng hắn không hét thảm, chỉ cắn răng, dùng ánh mắt có chút tức giận nhìn đối phương.

"Gia hỏa này cũng thật không ra gì."

"Đúng vậy, bản thân mình thiếu chút nữa trở thành quyền thủ chuyên nghiệp, lại có thể so đấu với một tiểu hài tử..."

"Quá LOW..."

"Đáng tiếc cho tên lão sư kia thật không có chí tiến thủ..."

Bốn phía vẫn nghị luận ầm ĩ, không ít người đã khinh thường người cao to trên đài, cũng khinh bỉ Hạ Chí phía dưới không dám lên.

"Học sinh của ngươi nói ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi cũng chỉ là phế vật mà thôi." Nam nhân cao to nhìn về phía Hạ Chí, "Hiện tại, ta muốn trực tiếp vặn gãy tay của tên học sinh củi mục này, ngươi ngoại trừ đứng nhìn còn có thể làm gì?"

"Không muốn!" Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn hét lên sợ hãi.

Thế nhưng dường như tiếng hét đầy sợ hãi của nàng cũng không có hiệu quả gì.

Crắc!

Tiếng gãy xương rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, đồng thời còn mang đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết: "A..."

Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn vô thức che mắt, không dám nhìn tới, nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện có điểm gì đó không đúng, dường như tiếng gào thảm này không phải tiếng gào của Lý Tiểu Trạch?

Chậm rãi dời hai tay ra, nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn nhìn về phía trên đài, sau đó nàng lại ngây người, hình như người đang gào thảm là nam nhân cao to kia?

Lại nhìn bên cạnh một chút, a, đây không phải Hạ lão sư sao?

"Quá tuyệt vời, Hạ lão sư!" Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn không nhịn được hoan hô, rốt cục nàng cũng có thể xác nhận, nam nhân cao to kia là người đang hét thảm, mà lúc này Hạ Chí cũng đang ở trên đài, dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải của nam nhân cao to, mà bàn tay phải rủ xuống, thoạt nhìn hẳn đã bị gãy xương.

"Thật đúng là một chút hồi hộp cũng không có." Giọng nói hữu khí vô lực vang lên, người nói chuyện lại là Charlotte, "Ta chưa thấy qua ba ba nào hư hỏng như vậy, việc thú vị đều để lại cho mình chơi, cũng không cho ta chơi một chút."

Đám người bốn phía lại có chút ngây người, này… hình như tình tiết này không đúng lắm, rốt cuộc thế này là thế nào?

"Ngươi, ngươi làm gãy tay ta..." Nam nhân cao to ngừng kêu thảm thiết, sắc mặt trắng bệch dị thường, "Ngươi, các ngươi đang phá hỏng hiệp nghị... Các ngươi, các ngươi hai đánh một... Ta, ta muốn kiện, ta muốn kiện..."

Bình Luận (0)
Comment