Đó là một loại lãnh khốc dứt khoát dị thường, không có bất kỳ một câu nói nhảm gì, đầu tiên là chém cụt tay Katherin, sau đó lại trực tiếp giết chết vương tử Tari, toàn bộ quá trình chỉ mấy chục giây đã hoàn thành!
"Thuyền của ta, ta quyết định!" Giọng nói lạnh như băng lại vang lên lần nữa, truyền vào trong tai mỗi người, mà rất hiển nhiên, lúc này không còn người nào hoài nghi lời của U Linh Nữ Vương.
Trường đao đột nhiên biến mất, chỉ có điều mọi người lại không biết U Linh Nữ Vương đã rời khỏi hay đang còn ở trong sòng bạc, sòng bạc vẫn yên tĩnh như cũ, mọi người vẫn còn đang kinh hồn táng đảm như cũ.
"Ôi, sao các ngươi có thể xuống dưới? Đánh cuộc còn chưa kết thúc đâu." Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên, phá vỡ yên lặng trong sòng bạc, mà lúc này đây, mọi người mới phát hiện, dường như cặp song sinh trên đài muốn rời khỏi chiếu bạc.
"Ta, chúng ta chịu thua." Một trong hai song bào thai cắn răng nói.
"Thật ra các ngươi không cần chịu thua, thật." Hạ Chí lắc đầu, "Chỉ cần các ngươi không công kích ta, ta cũng sẽ không chủ động đánh các ngươi."
"Chúng ta sẽ tuân thủ đổ ước!" Song bào thai vừa mở miệng nói xong câu này, sau đó hai người cùng nhau xuống chiếu bạc, dắt nhau cùng đi về phía Đổ Tẩu.
"Các ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây..." Sắc mặt Đổ Tẩu lại đại biến, "Đừng quên là ta đã nuôi lớn các ngươi, các ngươi muốn làm gì... A..."
Rất nhanh Đổ Tẩu đã lại hét thảm, cặp song bào thai mỗi người cầm một thanh đao, cùng nhau chém về phía tay của Đổ Tẩu.
Hai cánh tay máu chảy đầm đìa rơi trên mặt đất, khiến sòng bạc tràn đầy mùi máu tươi, Đổ Tẩu đã hôn mê, mà cặp tỷ muội song sinh kia lại đi tới trước mặt số 1.
"Trên thuyền còn thiếu người không?" Song bào thai cùng hỏi, hiển nhiên, các nàng định tìm việc làm trên thuyền này.
"Các ngươi về khoang thuyền trước chờ tin tức." Số 1 có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nàng đã trả lời hai người.
"Cảm ơn!" Cặp tỷ muội song sinh nhanh chóng rời khỏi sòng bạc.
Theo cặp tỷ muội song sinh rời khỏi, những người khác trong sòng bạc cũng bắt đầu kéo nhau rời đi, chuyện mới vừa phát sinh khiến đại đa số người cảm thấy không còn tâm tình nào mà tiếp tục ở lại chơi tiếp.
"Chúng ta cũng đi thôi." Lúc này Thu Đồng lại nhỏ giọng nói với Hạ Chí, chuyện mới vừa phát sinh hơi máu tanh, khiến trong lòng nàng không được thoải mái lắm.
"Được." Hạ Chí ôm Thu Đồng đứng lên, về phần Charlotte, nàng đã rất tự giác nhảy xuống.
Trong không khí còn có mùi máu tanh, Hạ Chí ôm Thu Đồng nhảy xuống chiếu bạc, trực tiếp đi về phía bên ngoài sòng bạc.
"Đồng Đồng, chúng ta có cần đi ăn cơm trưa không?" Hạ Chí mở miệng hỏi.
"Không muốn, đợi chút nữa lại kêu người đưa đồ ăn đến phòng cho chúng ta đi." Thu Đồng lắc đầu, hiện tại nàng không muốn ăn gì.
"Hạ lão sư..." Giọng nói của Lý Tiểu Trạch truyền đến từ phía sau lưng.
"Hai người các ngươi an tâm chơi đi, có chuyện gì đợi sau này hãy nói." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, chỉ ôm vòng eo mềm mại của Thu Đồng tiếp tục đi về phía trước.
Một đường trở lại khoang thuyền, Hạ Chí vẫn không nỡ buông Thu Đồng ra, chỉ có điều, lúc này rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được: "Này, ngươi còn không buông tay ra?"
"Đồng Đồng, hay là chúng ta ngồi xuống trước đã." Hạ Chí lại như không nghe thấy lời của Thu Đồng, tiếp tục ôm nàng ngồi xuống ghế sofa.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, nhưng cũng không nói thêm gì, có lẽ là vì chuyện đã xảy ra trong sòng bạc vừa rồi khiến nàng phát hiện thật ra lúc này mình càng muốn được người ôm, tựa hồ chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm thấy an toàn.
"Có phải trên thuyền này có bom thật không?" Đột nhiên Thu Đồng mở miệng hỏi.
"Ừm, Đồng Đồng, đừng lo lắng, ở bên cạnh ta rất an toàn." Hạ Chí an ủi.
"An toàn mới là lạ!" Đột nhiên Thu Đồng có cảm giác giận không chỗ phát tiết, "Đi cùng với ngươi, mặc kệ là tới đâu cũng luôn gặp phải đủ loại chuyện!"
Đột nhiên Thu Đồng có cảm giác tâm mệt, mấy ngày lên thuyền đã gặp phải không biết bao nhiêu chuyện, gần như mỗi lần rời khỏi khoang thuyền đều sẽ gặp chuyện, đây vốn không giống kỳ nghỉ phép, đây là đi chịu tội!
Không được, không thể tiếp tục như vậy được!
Thu Đồng quyết định không thể tiếp tục kỳ nghỉ như vậy, phải biết rằng, mặc dù lần nghỉ phép này là Hạ Chí sắp xếp, nhưng nàng cũng thật sự muốn được nghỉ ngơi thư giãn vài ngày, nàng không muốn tiếp tục kỳ nghỉ không phải đánh cũng là giết này!
Trong đầu nhanh chóng loé lên mấy suy nghĩ, sau đó Thu Đồng quyết định: "Này, ta nói cho ngươi biết, từ giờ trở đi, trước khi thuyền cập bến, ta không muốn rời khỏi khoang thuyền!"
"Đồng Đồng, yên tâm, ta sẽ luôn ở trong khoang thuyền cùng ngươi!" Hạ Chí trả lời ngay nói.
"Ta không muốn ngươi ở cùng!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, "Này, buông rồi, ta đi vào thay quần áo."
Lần này, Hạ Chí ngược lập tức thả Thu Đồng ra, mà thấy dáng vẻ hưng phấn của Hạ Chí, trong lòng Thu Đồng lại cảm thấy buồn bực, tên lưu manh này vẫn luôn hy vọng nàng có thể ở cùng hắn trong khoang thuyền cả ngày, hiện tại thật sự là để hắn được như nguyện.
"Mặc kệ, cứ thuận theo tự nhiên đi." Thu Đồng quyết định không nghĩ nhiều nữa, nàng muốn đi vào thay một bộ y phục thoải mái hơn, sau đó bắt đầu tận hưởng ngày nghỉ thoải mái chân chính..
"Đồng Đồng muốn thay áo ngủ hay là thay áo tắm?" Hạ Chí ngồi trên sofa lẩm bẩm, một giây sau, đột nhiên hắn nhíu mày.
"Nữ nhi ngoan, ngươi lại đang làm gì đấy?" Trong giọng nói của Hạ Chí có không vui rất rõ ràng, bởi vì thế giới lại bị đứng hình, mà Charlotte cũng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
"Ba ba, xảy ra chuyện rồi..." Charlotte còn chưa nói hết lời, đột nhiên cả người đã nổ tung!