Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Charlotte đột nhiên trở nên rất đứng đắn, nàng nhìn Hạ Chí, trong lúc lơ đãng, dường như giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Ta sau khi rời đi còn có thể trở về sao?"
Hạ Chí lại đứng lên: "Ta nên ăn cơm tối với Đồng Đồng, ta không quan tâm khi nào ngươi rời đi, nhưng lúc ngươi rời đi không thể để Đồng Đồng khổ sở, cho nên nhớ kỹ, ngươi phải tìm một phương thức hợp lý để rời đi."
Nói xong đoạn này, Hạ Chí trực tiếp biến mất trong từ tầm mắt của Charlotte.
"Đúng là không thể để Đồng Đồng tỷ tỷ khổ sở, nàng đối xử tốt với ta nhất." Charlotte nói nhỏ, "Thế nhưng ta phải dùng biện pháp gì đây?"
Charlotte ngồi xuống sofa, một bộ sầu mi khổ kiếm.
Xấp xỉ mười phút sau, Charlotte hoan hô một tiếng: "Nha, ta nghĩ ra biện pháp tốt rồi, chẳng qua năng lực của ta còn chưa đủ để thực hiện biện pháp này."
Chớp chớp mắt, Charlotte tiếp tục lẩm bẩm: "Ừm, ta lại ở đây thêm một hồi nữa, đi chơi trước đã!"
Charlotte nhảy xuống sofa, vui vẻ chạy ra ngoài, trong nháy mắt, nàng như lại biến thành tiểu nữ hài ba tuổi chân chính.
Lúc này, Thu Đồng ngồi xe thương vụ Mercedes chạy tới vườn trường Học viện Công nghệ Thanh Cảng. Học viện Công nghệ Thanh Cảng là trường đại học rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Cảng, sánh ngang với đại học Thanh Cảng, là một trong hai trường đại học tốt nhất thành phố Thanh Cảng. Đại học Thanh Cảng là trường đại học tổng hợp, mỗi ngành học đều rất mạnh, mà Học viện Công nghệ Thanh Cảng lại chuyên về công nghệ, đặc biệt là các ngành kỹ thuật, gần như không chỉ là ngọn cờ của riêng thành phố Thanh Cảng, dù tính toàn bộ Trung Quốc nó cũng có thể xếp Top 10.
Học viện Công nghệ Thanh Cảng có diện tích rất lớn, là một trường học có xe buýt chạy trong trường, học sinh muốn di chuyển từ ký túc xá tới giảng đường cần phải ngồi mấy phút xe buýt mới đến nơi, từ đó có thể tưởng được sự rộng lớn của ngôi trường này.
Xấp xỉ năm phút sau, Thu Đồng đã dừng xe ở căn tin số 3 Học viện Công nghệ Thanh Cảng, nơi này từng là căn tin của giảng viên giáo sư, chẳng qua bắt đầu từ hai năm trước, nó đã bắt đầu mở cửa cho học sinh.
"Thu tiểu thư, ngài cẩn thận." Mở cửa xe là vệ sĩ Thu Đồng dẫn tới, hiện tại nàng rất có ý thức an toàn, nếu Hạ Chí không có bên cạnh, nàng nhất định phải dẫn theo vệ sĩ.
"Phương chủ nhiệm, ở trong này sao?" Xuống xe, Thu Đồng hơi nhíu mày.
"Hiệu trưởng, đúng là ở đây, trước đây ta đã tới nơi này." Phương Đắc Thắng nhìn chung quanh, cũng có chút buồn bực, "Vài phút trước ta đã gọi điện thoại cho Trác hiệu trưởng, hắn ta nói sẽ tới cửa đón chúng ta, vì sao hiện tại lại không thấy người đâu?"
Lấy điện thoại di động ra, Phương Đắc Thắng lại gọi điện thoại: "Trác hiệu trưởng, là ta, Phương Đắc Thắng... A, đúng, chúng ta đã đến... Tốt, tốt, chúng ta có thể đợi một chút."
Cúp điện thoại, Phương Đắc Thắng nói với Thu Đồng: "Hiệu trưởng, bọn hắn đã đến, còn nói sẽ sai người tới đón chúng ta lên ngay."
Thu Đồng gật đầu, cũng không nói gì nhiều.
"Thu tiểu thư, không bằng ngài lên xe chờ một chút đi." Nữ vệ sĩ bên cạnh Thu Đồng nhẹ giọng nói.
Thu Đồng đã dẫn theo tổng công bốn vệ sĩ, đây có thể tính là một phân đội bảo an nhỏ, hai người ở lại trên xe, hai người theo Thu Đồng, mà trong số hai vệ sĩ theo Thu Đồng còn có một nữ vệ sĩ đặc biệt bảo vệ nàng không rời.
"Không sao, ta đứng một chút cũng được." Thu Đồng lắc đầu, nếu đối phương đã nói sẽ để người tới đón ngay, hẳn cũng chỉ mất vài phút là cùng, không cần phải lên xe chờ làm gì.
Thế nhưng ba phút trôi qua, vẫn không thấy người đến đón.
Phương Đắc Thắng cau mày, hắn ta bắt đầu mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
Lại qua ba phút, rốt cục Phương Đắc Thắng cũng lại không nhịn được mà bấm số điện thoại của vị Trác hiệu trưởng kia.
"Trác hiệu trưởng... Nàng đến rồi? Không, chúng ta không thấy người nào hết... Chúng ta ở ngay cửa... Được, vậy chúng ta lại chờ thêm một chút." Phương Đắc Thắng lại cúp điện thoại, sắc mặt hơi khó coi, "Hiệu trưởng, nếu không ngươi lên xe chờ đi, người bọn hắn phái tới nói là không tìm thấy chúng ta, cũng không biết đã chuyện gì xảy ra."
"Đợi thêm ba phút nữa." Thu Đồng thản nhiên nói.
"Tốt." Phương Đắc Thắng gật đầu.
Phương Đắc Thắng dùng di động canh giờ, rất nhanh ba phút đã trôi qua, nhưng vẫn không thấy có người nào đến đón bọn hắn, ngược lại thường thường có học sinh ra vào căn tin. Phần lớn những học sinh này sẽ quay đầu nhìn Thu Đồng vài lần, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra len lén chụp ảnh.
"Những người này làm gì vậy..." Phương Đắc Thắng có chút căm tức, hắn ta còn chưa dứt lời, điện thoại di động của hắn ta đã đổ chuông, lần này là vị Trác hiệu trưởng kia chủ động gọi điện thoại tới.
"Trác hiệu trưởng... Nàng không thấy người nào? Được rồi... Ta chuyển lời tới Thu hiệu trưởng của chúng ta..." Sau khi Phương Đắc Thắng cúp điện thoại, sắc mặt có chút âm trầm: "Thu hiệu trưởng, bọn hắn nói không thấy chúng ta, kêu chúng ta tự lên tầng hai, bọn hắn đang ở trong ghế lô ở tầng hai."
Dừng lại một chút, Phương Đắc Thắng còn nói thêm: "Xin lỗi, hiệu trưởng, ta vốn tưởng Trác hiệu trưởng làm người không tệ, nhưng hiện tại ta cảm thấy bọn hắn đang cố ý chậm trễ ngươi, hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Còn muốn đi lên sao?"
Hiện tại chuyện đã rất rõ ràng, siêu cấp đại mỹ nữ như Thu Đồng, bất luận tới nơi nào cũng có vẻ rất dễ nhận ra, nếu đối phương có sai người xuống đón thật, không lý nào lại không nhìn thấy người. Sở dĩ xuất hiện tình huống như hiện tại chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là đối phương cố ý ra oai phủ đầu với Thu Đồng.