Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 744 - Chương 743: Các Ngươi Muốn Dạy Dỗ Lão Bà Ta? (1)

Chưa xác định
Chương 743: Các ngươi muốn dạy dỗ lão bà ta? (1)

"Chúng ta trở về." Khuôn mặt Thu Đồng lạnh băng, vốn dĩ nàng cũng không quá muốn đến nơi này, không quá muốn gặp mặt những người này, chỉ có điều suy nghĩ cho trường học, nàng quyết định mình vẫn nên đến một chuyến.

Nhưng hiện tại, Thu Đồng đã không còn hứng thú gặp mặt những người này nữa.

Nữ vệ sĩ thiếp thân lập tức mở cửa xe, Thu Đồng tiến vào trong xe, vệ sĩ lên xe theo, mà hiển nhiên Phương Đắc Thắng cũng không nói thêm gì nữa, theo vào trong xe.

"Hiệu trưởng, thực sự xin lỗi, ta thật không nghĩ tới..." Vẻ mặt Phương Đắc Thắng tràn đầy áy náy, chuyện phát triển đến nước này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn ta.

"Không sao, vừa lúc ta cũng không có hứng thú nói chuyện với bọn hắn." Giọng điệu của Thu Đồng rất thản nhiên.

"Ta lại gọi điện thoại cho Trác hiệu trưởng thêm một lần nữa, hỏi xem rốt cuộc hắn ta có ý gì!" Phương Đắc Thắng có chút căm tức.

"Phương chủ nhiệm, đừng gọi điện thoại." Thu Đồng lại lắc đầu, "Cứ để bọn hắn cũng chờ một lát đã."

Phương Đắc Thắng ngẩn ngơ, sau đó hiểu được, gật đầu: "Tốt, hiệu trưởng."

Xe khởi động, chạy về phía lối ra Học viện Công nghệ Thanh Cảng, mà cùng lúc đó, trong phòng bao ở tầng hai căn tin số 3 Học viện Công nghệ, có mấy người thật sự đang ngồi đợi.

Phòng cũng không lớn, đại khái chỉ đủ cho bảy tám người ngồi, hiện tại đã có năm người, trong đó bốn người tuổi tác hơn lớn một chút, đều là năm sáu chục tuổi, mà một người khác lại tương đối trẻ hơn, đại khái là trên ba mươi tuổi.

Năm người đều là nam nhân, mà rõ ràng trong đó có một người chính là hiệu trưởng Học viện Công nghệ Thanh Cảng, Trác Minh.

Trác Minh hơn năm mươi tuổi, đeo một cặp mắt kính, mặt trắng không râu, thoạt nhìn rất nhã nhặn. Hắn ta không chỉ là hiệu trưởng Học viện Công nghệ, trong lĩnh vực học thuật chuyên nghiệp, thực ra hắn ta cũng có địa vị tương đối.

Chỉ có điều, chuyên ngành của hắn ta cũng không phải ngành kỹ thuật, mà là triết học.

"Trác hiệu trưởng, vẫn là ngươi cao minh, dù Thu Đồng có tiền có xinh đẹp hơn nữa, ở trước mặt chúng ta, nàng cũng chỉ là một hậu bối, không gõ nàng một chút sợ rằng nàng sẽ không biết nặng nhẹ." Ngồi bên cạnh Trác Minh là phó hiệu trưởng Đại học Sư phạm Thanh Cảng, mà trong lời nói của hắn ta ít nhiều gì cũng có chút nịnh hót.

Bất luận là giới học thuật hay giới giáo dục, địa vị của vị phó hiệu trưởng này vẫn kém xa Trác Minh.

"Vương hiệu trưởng, ngươi hiểu lầm rồi, ta không định gõ nàng." Trác Minh mỉm cười, "Dù thế nào đi nữa, mấy người chúng ta cũng rất có thành ý muốn bàn chuyện hợp tác với nàng."

"Đúng vậy đúng vậy, Trác hiệu trưởng vẫn luôn có tinh thần hướng dẫn người hiểu biết ít." Hai vị hiệu trưởng khác cũng phụ họa, hai người này một người đến từ Đại học Tài chính Thanh Cảng, người còn lại thì tới từ Đại học Kỹ thuật Thanh Cảng.

"Mấy vị hiệu trưởng, đợi lát nữa chúng ta phải nói chuyện thật tốt với Thu Đồng, trường của nàng là trường tư thục, nàng cũng là người có tiền, vì thế nàng có thể tùy tiện đưa ra tiền lương cao đào mất giáo sư của chúng ta. Trên phương diện này, chúng ta đều là đại học công lập, chắc chắn không cách nào trực tiếp so giá với nàng." Trác Minh hơi trầm ngâm một chút, "Chúng ta phải để nàng hiểu được, nàng làm như vậy sẽ bị tất cả các trường đại học tẩy chay, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với trường học của nàng."

"Không sai, đúng là như vậy." Ba người khác cùng gật đầu, thật ra ba người bọn hắn tới nơi này chủ yếu là vì làm nền cho Trác Minh, tuy ba trường bọn hắn đều có giáo sư là thành viên câu lạc bộ Hoa La Canh, nhưng so sánh ra phân lượng cũng không nặng như vậy.

Ngược lại bên phía Học viện Công nghệ Thanh Cảng, giáo sư Thiệu Quốc Dân có địa vị rất không bình thường, đặc biệt là trong giới học thuật, giáo sư Thiệu Quốc Dân có địa vị rất cao. Hiện tại hắn ta bị một trường trung học phổ thông đào đi, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với danh dự của Học viện Công nghệ Thanh Cảng.

"Trác hiệu trưởng!" Một nữ tử trẻ tuổi vội vàng đi đến.

"Tiểu Chương, bọn hắn tới rồi sao?" Trác Minh mỉm cười, nữ tử trẻ tuổi này là học sinh của Trác Minh, là nghiên cứu sinh hắn ta hướng dẫn, cũng là nữ tính duy nhất bên này.

Trước đó Trác Minh đã nói Tiểu Chương xuống dưới đón Thu Đồng, Tiểu Chương cũng có xuống thật, chỉ có điều nàng cũng không đi đón Thu Đồng. Mà hiển nhiên, đây cũng không phải Tiểu Chương tự tung tự tác, mà là trước đó Trác Minh đã dặn dò.

"Trác hiệu trưởng, Thu Đồng không lên, nàng, nàng..." Tiểu Chương do dự một chút, rốt cục vẫn nói ra: "Nàng đi rồi."

"Cái gì?"

"Đi?"

"Đi đâu?"

Trên bàn vang lên vài tiếng kinh hô, hiển nhiên bọn hắn đều giật mình, mà sắc mặt Trác Minh cũng biến đổi: "Tiểu Chương, ngươi nói Thu Đồng đi là có ý gì? Đi nơi nào khác hay sao?"

"Trác hiệu trưởng, xe của Thu Đồng đang đi về phía cổng trường chúng ta, ta nghĩ hẳn là nàng đang quay về." Sắc mặt Tiểu Chương hơi bất an, đương nhiên nàng cũng thấy được Thu Đồng, chẳng qua lúc đó Trác hiệu trưởng có dặn dò, yêu cầu nàng khi nhìn thấy Thu Đồng không nên đi ra đón Thu Đồng thật, cho nên lúc đó Tiểu Chương cũng giống như đám sinh viên chung quanh, đứng đó một hồi. Cũng chính vì vậy, nàng cũng tận mắt thấy Thu Đồng lên xe rời khỏi.

Sắc mặt Trác Minh trở nên âm trầm, hắn ta cầm điện thoại di động lên, gọi một cuộc điện thoại.

Mà giờ khắc này, trên xe Mercedes đã lái ra khỏi vườn trường Học viện Công nghệ Thanh Cảng, Phương Đắc Thắng nhận được điện thoại của Trác Minh.

Đưa mắt nhìn Thu Đồng, Phương Đắc Thắng chần chờ một chút, rốt cục vẫn nhận điện thoại.

"Phương chủ nhiệm, các ngươi còn chưa lên tới sao?" Điện thoại được kết nối, Trác Minh giả vờ như mình chưa biết Thu Đồng đã rời đi, "Các ngươi còn không tìm được vị trí sao? Nếu vậy, cứ để ta đích thân xuống đón các ngươi lên đi."

Bình Luận (0)
Comment