Trong ghế lô, mấy vị hiệu trưởng khác không khỏi thầm nhấn like cho Trác Minh, thật không hổ là Trác hiệu trưởng, năng lực của hắn thật sự đạt tới tiêu chuẩn nhất định, biết rõ Thu Đồng đã đi, hắn ta còn nói như thế, lại còn nói tự mình xuống đón, nói như vậy chắc chắn Thu Đồng sẽ nể tình mà trở về.
Mà bên này Phương Đắc Thắng cũng hơi ngẩn ra, hắn ta cũng lập tức hiểu được, Trách Minh biết rõ Thu Đồng đã rời đi rồi, mà hiện tại sở dĩ Trác Minh nói như vậy chỉ đang tìm bậc thang để đi xuống, hắn ta nguyện ý đích thân xuống đón người, mà nếu Thu Đồng không muốn triệt để trở mặt với Trác Minh, theo lý thuyết hẳn nàng cũng nên đưa bậc thang cho Trác Minh đi xuống.
"Hiệu trưởng, Trác hiệu trưởng nói hắn ta sẽ đích thân tới đón chúng ta..." Phương Đắc Thắng che phần mic điện thoại, nhỏ giọng xin chỉ thị của Thu Đồng, hiển nhiên hắn ta biết việc này đã không tới phiên hắn ta làm chủ.
"Ta đã không còn bất kỳ hứng thú hợp tác gì với bọn hắn." Giọng điệu của Thu Đồng rất lạnh lùng, hôm nay tâm tình của nàng vốn không tốt đẹp gì, hơn nữa nàng cũng không có hứng thú quá lớn với cái gọi là hợp tác kia, hiện tại đương nhiên nàng lại càng không còn hứng thú gì hết.
"Đã hiểu rõ." Phương Đắc Thắng gật đầu, sau đó buông microphone ra, cầm điện thoại di động lên, "Trác hiệu trưởng, thật xin lỗi, chúng ta đã rời khỏi Học viện Công nghệ Thanh Cảng."
"Rời khỏi?" Trác Minh còn đang giả bộ hồ đồ, "Phương chủ nhiệm, thế này là thế nào? Lẽ nào các ngươi có chuyện gì gấp sao? Nếu đã vậy, chúng ta còn có thể hẹn lần sau..."
"Trác hiệu trưởng, không cần, không có lần sau." Lần này Phương Đắc Thắng rất dứt khoát, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Thật ra trong lòng Phương Đắc Thắng cũng rất khó chịu, hắn ta vất vả lắm mới làm được một chuyện, kết quả lại hỏng thành bộ dạng này, nếu chuyện như vậy lại xảy ra thêm vài lần nữa, chắc chắn Thu Đồng sẽ không còn tín nhiệm hắn ta.
Mà đối với cách làm của Trác Minh, Phương Đắc Thắng cũng rất bất mãn, không phải chỉ là hiệu trưởng một trường đại học thôi sao? Cứ phải làm bộ làm tịch trước mặt Thu Đồng làm gì?
"Lẽ nào lại có cái lý ấy!" Trong ghế lô, Trác Minh thiếu chút nữa đã đập điện thoại lên bàn, sắc mặt có vẻ âm trầm vô cùng.
Mà trong ghế lô cũng lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người cũng không ngốc, bọn họ biết hiện tại chuyện đã bị làm hỏng, nếu cuối cùng Thu Đồng còn tới đây, hiển nhiên bên phía bọn họ vẫn có thể chiếm thế thượng phong, thế nhưng Thu Đồng lại trực tiếp rời đi như vậy khiến chuyện bị đẩy vào thế lúng túng.
Trong ghế lô im lặng chừng một phút, sau đó rốt cục cũng có người phá vỡ yên lặng.
"Trác hiệu trưởng, làm sao bây giờ?" Người nói chuyện chính là vị Vương phó hiệu trưởng Đại học Sư phạm Thanh Cảng, chuyện đột phát tới tình huống này khiến tất cả mọi người cảm thấy không kịp ứng phó.
"Thu Đồng ỷ mình có chút danh tiếng mà kiêu căng vô cùng!" Giọng điệu của Trác Minh rất trầm thấp, "Năm đó gia gia nàng là Thu Minh cũng phải khách khí với ta, thế mà nàng lại có thể không hiểu cách tôn trọng tiền bối!"
"Đúng vậy, người tuổi trẻ bây giờ hoàn toàn không biết lớn nhỏ." Vương phó hiệu trưởng phụ họa.
"Còn phải nói sao? Quá không hiểu chuyện."
"Đúng là rất không hiểu chuyện, nhất định phải giáo huấn nàng!"
Hai người khác cũng phụ họa theo, chẳng qua hai người bọn hắn cũng chỉ phụ họa một chút mà thôi.
"Được rồi!" Trác Minh hừ lạnh một tiếng, "Vậy thì dạy cho nàng một bài học đi, ta muốn để nàng biết, muốn sinh tồn được trong giới giáo dục, không phải người nào cũng có thể đắc tội!"
"Nói hay lắm!"
"Trác hiệu trưởng nói đúng!"
"Phải dạy dỗ người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này mới được!"
Ba hiệu trưởng khác tiếp tục phụ họa, mà đôi nam nữ trẻ tuổi lại tỏ vẻ cổ quái, ngồi yên bên cạnh không nói gì, ai kêu bọn hắn cũng chỉ là người trẻ tuổi đây.
"Nghe nói các ngươi muốn dạy dỗ lão bà ta?" Đúng lúc này, giọng nói lười biếng truyền đến, mà theo giọng nói này, trong ghế lô đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Người này lôi một cái ghế ra, ngồi đối diện với Trác Minh: "Ngươi cảm thấy ngươi là người không thể đắc tội trong giới giáo dục?"
"Ngươi là ai?"
"Ai cho ngươi vào?"
"Ngươi có hiểu lễ phép là gì không?"
"Mau đi ra!"
Trong ghế lô lập tức trở nên ầm ĩ, vài người cùng nhau quát lớn, hiển nhiên bọn hắn không nhận ra nam nhân trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này.
"A!" Nữ sĩ duy nhất ở đây Tiểu Chương lại hô nhỏ một tiếng, "Là Hạ Chí."
"Không sai, ta chính là Hạ Chí." Nam nhân trẻ tuổi cười xán lạn với Tiểu Chương, "Hiện tại Đồng Đồng là bạn gái của ta, tương lai nàng sẽ là lão bà ta, nghe nói các ngươi muốn dạy dỗ lão bà tương lai của ta, ta cảm thấy ta nên tâm sự thật tốt với các ngươi một chút."
"Ngươi là tên giáo viên thể dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật kia?" Trác Minh hừ nhẹ một tiếng, "Ta đã từng nghe nói tới ngươi, chẳng qua, ta không cảm thấy chúng ta có gì cần phải tâm sự!"
"Ngươi nói đúng, đúng là chúng ta không có gì để nói với nhau." Sắc mặt Hạ Chí đột nhiên trầm xuống, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Các ngươi thì tính là cái thá gì mà muốn dạy dỗ Đồng Đồng nhà ta?"
Trác Minh biến sắc, bầu không khí trong ghế lô cũng căng thẳng hẳn lên.
Nhưng Hạ Chí lại không cho Trác Minh và những người khác có cơ hội nói chuyện, hắn tiếp tục lạnh lùng nói: "Ta có thể nói cho các ngươi biết, Đồng Đồng có thể đắc tội với bất kỳ người nào, nhưng nếu có người dám đắc tội với Đồng Đồng nhà ta, hắn ta không chỉ không thể tiếp tục sinh tồn trong giới giáo dục, mà ngay cả thế giới này hắn ta cũng không cách nào sống tiếp!"
Thình thịch!
Hạ Chí vỗ mạnh một cái lên bàn cơm, theo một tiếng kêu đau đớn, trong nháy mắt bàn ăn nát bấy, mà đám người trong ghế lô cũng biến sắc!