"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ngươi đừng đánh người!"
"Ngươi làm vậy ta sẽ gọi bảo vệ!"
"Ta phải báo cảnh sát!"
Trong ghế lô có chút hỗn loạn, Trác Minh và ba vị hiệu trưởng khác dường như đều bị dọa giật mình, cả đám vô thức lui về sau, thẳng đến khi lui tới tường không cách nào lui nổi mới thôi. Hiển nhiên bọn hắn sợ bị đánh.
"Chỉ dựa vào loại hàng như các ngươi ta thật không có hứng thú đánh các ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy hờ hững, "Đồng Đồng nhà ta là người tâm địa thiện lương, cho dù trong lòng nàng có tức giận cũng sẽ không gây phiền phức cho các ngươi, đáng tiếc, ta không phải người như thế, ai muốn bắt nạt Đồng Đồng nhà ta, ta sẽ khiến người đó không cách nào sống tốt."
"Hạ Chí, ngươi không nên quá kiêu ngạo, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, ngươi lại làm lớn chuyện như vậy..." Trác Minh có chút tức giận, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ huyên náo lớn như vậy.
"Với ta, chuyện liên quan tới Đồng Đồng không bao giờ là chuyện nhỏ." Hạ Chí nhìn Trác Minh, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ, "Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì sao? Mới vừa rồi ngươi nhận được tin tức, giáo sư Thiệu Quốc Dân đã nhận được giải nhất toán học, giải thưởng này còn chưa được công bố chính thức, nhưng vì ngươi có chút quan hệ đặc biệt với người nào đó, cho nên người này mới có thể báo trước tin tức nội bộ cho ngươi..."
"Ngươi, sao ngươi..." Trác Minh lập tức biến sắc.
Mấy người khác cũng ngẩn ra, còn có chuyện như vậy?
"Đúng rồi, thật ra người kia chính là tình nhân cũ của ngươi, chắc chắn lão bà ngươi không biết chuyện này đúng không?" Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ nói cho nàng biết."
"Ngươi, rốt cục ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Trác Minh đại biến.
"À, còn ngươi nữa, chuyện ngươi tham ô tiền của trường đại học, ta cũng sẽ công bố ra ngoài." Giọng điệu của Hạ Chí không còn lạnh lùng như trước, "Đương nhiên, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không chỉ nói mấy chuyện như thế, mà tất cả những chuyện không muốn người biết ngươi đã làm, ta đều sẽ nói với người thích hợp. À, đúng rồi, thật ra ngươi có tình nhân cũng không có gì lớn, bởi lão bà ngươi cũng có một tình nhân, ừm, còn là tiểu bạch kiểm đây, đẹp trai hơn ngươi..."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Hàm răng Trác Minh run lên, lộ vẻ tức giận dị thường.
"Nghe nói tới tuổi các ngươi rồi không thích lên mạng lắm, chẳng qua thật ra các ngươi nên lên mạng tìm kiếm một chút tin tức về ta." Hạ Chí đứng lên, sau đó lại quét mắt nhìn ba tên hiệu trưởng khác, "Về phần mấy người các ngươi, ừm, so sánh với các ngươi, có thể nói vị Trác hiệu trưởng này sạch sẽ hệt như hoa sen, cho nên đừng lo lắng, công tích vĩ đại của các ngươi cũng sẽ được ta công bố ra ngoài."
"Ngươi, ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi có điều kiện gì?"
"Ngươi, ngươi đừng ở đây dọa người..."
Ba người kia đều tái mặt, hiển nhiên bọn hắn đều bị dọa giật mình.
"Ta kiến nghị các ngươi nên ăn cho xong bữa cơm tối cuối cùng đi." Hạ Chí trực tiếp đi về phía ngoài ghế lô, "Tin tưởng ta, sau này các ngươi sẽ không còn cơ hội ăn bữa tối phong phú như vậy nữa."
Nói xong đoạn này, Hạ Chí trực tiếp đi ra khỏi ghế lô, mà trong ghế lô, sắc mặt Trác Minh trắng bệch ngã ngồi trên ghế, thân thể vẫn luôn run rẩy, không biết là vì phẫn nộ hay là vì hoảng hốt, hay cũng có thể là cả hai đều có.
"Trác, Trác hiệu trưởng, kia… những chuyện kia đều là thật sao?" Vị Vương phó hiệu trưởng trường Đại học Sư phạm kia không nhịn được hỏi, mà hắn ta vừa hỏi xong, hai vị hiệu trưởng khác cũng lập tức nhìn về phía Trác Minh.
Bọn hắn đều muốn biết những chuyện Hạ Chí nói về Trác Minh có phải sự thực hay không, nếu quả là như vậy, điều này nói rõ Hạ Chí nói mấy lời vừa rồi không phải đang đe dọa bọn họ, mà vì thế, bọn họ cũng gặp phiền phức lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản, đúng là trên người bọn họ có rất nhiều chuyện không thể lộ ra ánh sáng, một khi gặp phải ánh sáng, chỉ sợ quãng đời còn lại bọn họ chỉ có thể ăn cơm tù.
Trác Minh vẫn không nói gì, có một số việc hắn ta biết đó là thật, nhưng có một số việc hiển nhiên ngay cả hắn ta cũng không biết là thật hay giả, tỷ như chuyện lão bà hắn ta có người tình, hắn ta tuyệt không hay biết.
"Ngươi, các ngươi không biết chuyện về Hạ Chí sao?" Lúc này, nữ sĩ duy nhất ở đây, cũng chính là Tiểu Chương, không nhịn được mở miệng.
"Tiểu Chương, ngươi có biết điều gì sao?" Hiệu trưởng Vương vội vàng hỏi.
"Trước đây, là trước kỳ nghỉ lễ, Hạ Chí đã công khai hết tất cả bí mật cá nhân của thành viên một tòa soạn báo ra, hơn nữa tất cả đều là thật." Tiểu Chương mở miệng nói, thật ra chuyện này đã tạo thành náo động lớn, rất nhiều người đều biết tới, thế nhưng có lẽ mấy vị hiệu trưởng trước mắt này thường ngày không thích lên mạng lắm, cũng không hay xem báo chí, vậy mà bọn hắn đều không biết chuyện này.
"Cái gì?"
"Tiểu Chương, ngươi nói Hạ Chí thực sự biết chuyện bí mật của người khác?"
Mấy người hiệu trưởng Vương lập tức căng thẳng hẳn lên.
"Hạ Chí rất lợi hại, có người nói hắn là người không gì không làm được." Tiểu Chương chần chờ một chút lại nói, mà nàng vừa nói xong lời này, sắc mặt Vương phó hiệu trưởng và hai vị còn lại càng khó coi hơn.
"Trác hiệu trưởng, xấu hổ, ta đi về trước!" Vương phó hiệu trưởng nói nhanh một câu, sau đó lập tức ra khỏi ghế lô.
"Trác hiệu trưởng, ta cũng đi!"
"Trác hiệu trưởng, ta đi trước!"
Hai vị còn lại cũng đều giống nhau, hệt như muốn trốn khỏi đây vậy.
Leng keng!
Điện thoại di động của Tiểu Chương nhận được tin nhắn, mà Trác Minh và nam nhân trẻ tuổi còn lại cũng gần như cùng lúc thu được tin nhắn. Tiểu Chương lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái.