Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 747 - Chương 746: Ngươi Phải Chủ Động Một Chút Ah (2)

Chưa xác định
Chương 746: Ngươi phải chủ động một chút ah (2)

"A, Trác hiệu trưởng, ngươi mau xem..." Lúc này nam nhân trẻ tuổi kia vội vàng hô một câu, sau đó đưa điện thoại di động tới trước mắt Trác hiệu trưởng.

Một phút đồng hồ sau.

Phốc!

Trác hiệu trưởng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê.

Cuộc sống tốt đẹp của hiệu trưởng trường đại học . Đêm khuya này, rất nhiều người đều nhận được một thông báo đẩy như vậy, vai chính trong bản tin này chính là bốn người Trác Minh, mà chuyện này cũng chính thức tuyên cáo, bốn người bọn họ xong đời.

Thu Đồng và Phương Đắc Thắng còn đang ở trên xe cũng nhận được thông báo đẩy.

"Này… chuyện này là thế nào vậy?" Phương Đắc Thắng nhìn tới trợn mắt hốc mồm, mấy người vừa rồi thiếu chút nữa đã bàn chuyện hợp tác với bọn họ, thoáng cái đã tuôn ra scandal lớn như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tóm!

Chẳng qua rất nhanh, Phương Đắc Thắng đã suy nghĩ rõ ràng: "Này… chẳng lẽ là Hạ lão sư..."

Đưa mắt nhìn Thu Đồng, Phương Đắc Thắng cũng không nói tiếp, hắn ta cảm thấy chuyện hơn phân nửa là như vậy, nếu không tin tức này cũng quá đúng dịp đi.

Thu Đồng không nói gì, nàng quét mắt xem nội dung đại khái xong đã biết chuyện này do Hạ Chí làm, cách thức này Hạ Chí đã dùng rất nhuần nhuyễn, mà sở dĩ Hạ Chí làm như vậy, nàng cũng rõ ràng rành mạch, hiển nhiên là vì nàng.

"Lưu manh đáng chết, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, một chút chuyện nhỏ gia hỏa này cũng thích biến thành lớn như vậy, cứ như rất để ý nàng.

Nếu hắn thật sự để ý nàng như vậy, chẳng lẽ hắn không thể cách xa Hạ Mạt một chút sao?

Mà khiến Thu Đồng càng tức giận là từ đầu đến cuối, tên hỗn đản kia vẫn luôn tỏ vẻ như hắn không hề có lỗi lầm gì!

Lúc này xe đã ngừng lại, bọn họ đã tới cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng sở dĩ xe ngừng ngay ở cửa hiển nhiên cũng không phải vì nguyên nhân này.

"Thu tiểu thư, Charlotte tiểu thư đang ở phía trước." Lúc này vệ sĩ chịu trách nhiệm lái xe quay đầu nói.

Thu Đồng đẩy cửa xe ra xuống xe, nhìn về phía trước, đó không phải là Charlotte sao.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm tối đi." Charlotte vừa la hét vừa chạy về phía Thu Đồng.

Thu Đồng lập tức cạn lời: "Lại là cha ngươi sai ngươi tới sao?"

"Không hề, Đồng Đồng tỷ tỷ, là ta không có tiền ăn cơm, ba ba lại mặc kệ ta, ta chỉ có thể tới tìm tỷ!" Vẻ mặt Charlotte tràn đầy vô tội, sau đó lại một tỏ vẻ đáng thương, "Đồng Đồng tỷ tỷ, ta thật sự rất dễ nuôi."

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm tối." Thu Đồng biết Charlotte hơn phân nửa là đang giả bộ, nhưng nàng vẫn quyết định đi ăn cơm với Charlotte trước.

Từ sau khi nhìn thấy sự thần kỳ của Charlotte trên U Linh Nữ Vương, Thu Đồng biết rõ theo Charlotte ra ngoài không cần dẫn hộ vệ, vì thế, chỉ mấy phút đồng hồ sau, Thu Đồng đã lái chiếc xe thể thao hiệu Hạ Chí, một mình dẫn theo Charlotte rời đi, nàng quyết định tới quán ăn xa một chút để ăn cơm.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, hay là chúng ta tới cục cảnh sát trước đi?" Trên xe, Charlotte lại khuyến khích Thu Đồng, "Chúng ta có thể đi đánh tiểu tam của ba ba trước sau đó lại đi ăn cơm."

"Ngươi còn nói nữa ta sẽ bỏ ngươi xuống xe!" Thu Đồng tức giận nói.

"Được rồi, vậy thì không đánh tiểu tam nữa." Charlotte bĩu môi, "Thế nhưng Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ phải chủ động một chút mới được, đừng để tiểu tam đoạt mất ba ba!"

Thu Đồng dứt khoát lười nói chuyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy muộn phiền.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ nói xem hiện tại ba ba đang làm gì vậy?" Một lát sau, đột nhiên Charlotte lại hỏi một câu như vậy, "Liệu có khi nào hắn đang đi ăn tối với nữ cảnh quan ngực lớn kia không?"

Không đợi Thu Đồng trả lời, Charlotte đã tự mình bổ sung một câu: "Ừm, cũng có thể đã đi thuê phòng rồi!"

"Kít!" Thắng gấp một cái, Thu Đồng ngừng xe lại, trừng mắt nhìn Charlotte, một bộ nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có tin ta thật sự ném ngươi xuống đây, mặc kệ ngươi luôn không?"

"Được rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta không nói nữa!" Charlotte nói xong cũng im lặng thật.

Thu Đồng hít một hơi thật sâu, một lần nữa đạp cần ga, xe tiếp tục tiến lên, chỉ có điều trong đầu nàng lại không tự chủ được xuất hiện một suy nghĩ, không phải tên hỗn đản kia đã đi tìm Hạ Mạt thật đấy chứ?

Giác quan thứ sáu của Thu Đồng luôn luôn rất linh, lần này, dường như nó cũng có thể tính là linh, chẳng qua thật ra Hạ Chí cũng không đi cùng với Hạ Mạt, mà đi cùng với người cát lấy nguyên mẫu là Hạ Mạt.

Trong sa mạc, Hạ Chí nhìn người cát hắn đã đắp nặn mấy ngày trước, tay phải đột nhiên giơ lên, bắt một cái trong hư không, dùng sức nắm chặt, sau đó dang tay ra, trong lòng bàn tay nhìn như không có vật gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ tìm thấy một hạt châu màu đen cực kỳ nhỏ bé.

"Thì ra là đám các ngươi." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra những lời này, sau đó đột nhiên biến mất.

Lúc này, trong một thành phố cách thành phố Thanh Cảng trăm dặm, Phượng Hoàng mặc váy dài màu đỏ đang lạnh lùng nhìn một người vừa hóa thành tro tàn ngay trước mắt nàng.

Lại là một nơi tự xưng Hắc Ám Đế Quốc triệt để bị tiêu diệt dưới tay nàng, nhưng nàng biết, đây chỉ là khởi đầu, hẳn còn rất nhiều rất nhiều Hắc Ám Đế Quốc tương tự.

"Nên tới nơi tiếp theo." Phượng Hoàng nhỏ giọng nói một câu, xoay người, chuẩn bị rời đi.

"Ngươi nên tới một nơi!" Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo sâu kín đột nhiên vang lên.

Bình Luận (0)
Comment