"A..." Tiếng kêu sợ hãi mang theo thống khổ vang lên, nhân viên căn tin kia che mặt, sau đó hắn ta thật sự trượt chân, ngã trên mặt đất.
Boong!
Tô canh nện lên đầu người này, sau đó hiện trường trở nên an tĩnh, bởi người này đã bị nện ngất.
"Ừm, trượt tay." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó quay đầu nhìn về phía Thu Đồng, mặt lập tức lộ ra nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, hình như hôm nay căn tin không có canh để ăn rồi, chúng ta có cần chuyển tới nơi khác ăn cơm không?"
"Ta đã ăn rồi!" Thu Đồng tức giận nói.
"À, thật ra ăn rồi cũng không sao, Đồng Đồng ngươi có thể ăn nhiều thêm một chút, nghiên cứu khoa học chứng tỏ buổi trưa ăn nhiều cơm có lợi cho phát dục..." Hạ Chí lại bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"Không đi!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, lúc tên lưu manh này nói tới phát dục, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngực nàng!
"Được rồi, vậy ta cũng không đi." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối, sau đó tầm mắt hắn lại rơi xuống trên người Tô Phi Phi, "A, Phi Phi, ngươi cũng ở đây sao?"
Hạ Chí làm như hiện tại mới phát hiện Tô Phi Phi, sau đó hắn lại tỏ vẻ rất hưng phấn: "Phi Phi, ngươi ăn cơm trưa chưa? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi?"
Mấy trăm sư sinh bốn phía lập tức bội phục không thôi, Hạ lão sư thật lợi hại, vậy mà hắn lại dám hẹn hò với Tô Phi Phi ngay trước mặt mỹ nữ hiệu trưởng!
Thu Đồng cũng rất tức giận, tên lưu manh này thật quá mức, cũng chỉ vì nàng không đi mà hắn có thể đổi sang hẹn Tô Phi Phi ngay được, đây là người nào vậy!
"Hạ lão sư, thật ra ta cũng đã ăn rồi." Tô Phi Phi cười nhẹ, sau đó nhìn về phía Thu Đồng, "Hiệu trưởng, ta hơi mệt, đi về nghỉ trước."
Trong lúc nói chuyện, xe lăn của Tô Phi Phi đã bắt đầu chuyển động, rất nhanh, xe lăn đã biến mất ở cửa căn tin, chỉ lưu lại một bóng người mặc váy trắng hệt như tiên nữ.
"Ngươi ăn một mình đi!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó cũng đứng dậy đi ra phía ngoài.
Thu Đồng cũng lười quản nhân viên căn tin còn đang hôn mê trên đất kia, nàng biết Hạ Chí sẽ xử lý hắn ta, vì thế nàng trực tiếp quay về phòng làm việc. Chỉ có điều mới vừa vào cửa, nàng phát hiện Hạ Chí cũng theo vào.
"Này, không phải ngươi muốn đi ăn cơm sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, ta tới nơi này ăn cơm." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ở đây không có cơm!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy chắc chắn ngươi ăn rất ngon, không tin ngươi để ta cắn thử một cái đi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ngươi đi ra ngoài cho ta!" Thu Đồng có chút xấu hổ, tên hỗn đản này lại đang đùa giỡn lưu manh.
"Đồng Đồng, là ngươi gọi điện thoại để ta tới ăn cơm, hiện tại ta còn chưa ăn cơm đâu." Hiển nhiên Hạ Chí không nghe lời như vậy.
"Là Phi Phi nhà ngươi tìm ngươi có việc!" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, nàng không cách nào nổi giận với Tô Phi Phi, thế nhưng vừa nhìn thấy Hạ Chí nàng đã nổi giận. Trước đây rõ ràng tên gia hỏa này còn gọi người ta là Tô lão sư, hiện tại lại há miệng một tiếng Phi Phi, ngậm miệng một tiếng Phi Phi, rõ ràng có vấn đề!
"Đúng không?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Nàng muốn tìm ta sao phải thông qua Đồng Đồng ngươi?"
"Trong nhà nàng xảy ra chuyện, nàng muốn trở về nhà một chuyến, cho nên mới tới tìm ta xin nghỉ." Giọng điệu của Thu Đồng hơi dịu đi một chút, lúc này nàng cũng chợt nghĩ tới, thật ra nàng và Tô Phi Phi còn chưa nói chuyện xong đâu.
"À, việc này ta cũng biết." Hạ Chí thuận miệng trả lời một câu.
"Ngươi cũng biết?" Thu Đồng sửng sốt, ngay sau đó nàng lại tức giận, "Vậy có phải ngươi biết nàng muốn ngươi về nhà cùng với nàng không?"
"Ừm, biết." Hạ Chí gật đầu.
"Ngươi đồng ý về nhà với nàng sao?" Thu Đồng tiếp tục truy hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Chí lại gật đầu.
"Vậy vì cái gì nàng còn đến hỏi ta có đồng ý hay không?" Thu Đồng có chút tức giận.
"À, Phi Phi nói với ngươi rằng nàng muốn ta về nhà với nàng, hỏi ngươi có đồng ý hay không sao?" Hạ Chí có chút kinh ngạc, chẳng qua, một giây sau, hắn lại tỏ vẻ bừng tỉnh: "Đã hiểu rõ, honey, Phi Phi sợ ngươi ghen cho nên mới muốn ta giả vờ không biết, chờ khi ngươi nói với ta, như vậy ngươi sẽ không cách nào tức giận."
"Ngươi biết ta tức giận còn nói rõ như vậy làm gì?" Thu Đồng cắn răng, nàng không trách Tô Phi Phi, chỉ là nàng càng thêm giận Hạ Chí.
"Đồng Đồng, có vẻ ngươi đang nổi giận, đúng là ăn rất ngon." Hạ Chí nhìn chằm chằm Thu Đồng với ánh mắt kỳ dị, dáng vẻ như hơi si mê.
"Hỗn đản chết tiệt!" Thu Đồng không thể nhịn được mà vung nắm tay ngọc đấm Hạ Chí, tên hỗn đản này thật sự cảm thấy nàng tức giận rất xinh đẹp nên mới cố ý chọc giận nàng!
Bạn trai của người ta đều thích dỗ bạn gái, rất sợ bạn gái tức giận, nhưng tên gia hỏa hiếm thấy này lại có thể cố ý chọc nàng tức giận, nào có ai lại bệnh thần kinh như hắn!
Nắm tay ngọc đấm trúng ngực Hạ Chí, Hạ Chí cũng không tránh, sau đó Thu Đồng lại phát hiện không đúng, vì sao nàng lại ngã vào trong ngực tên hỗn đản này?
"Đồng Đồng, mặt đất rất trơn, phải cẩn thận." Hạ Chí tỏ vẻ như đang dạy bảo nàng, mà trong lúc hắn nói chuyện, tay hắn đã ôm lấy vòng eo mềm mại của Thu Đồng.
"Này, ngươi buông ra!" Thu Đồng rất phiền muộn, tên lưu manh này coi nàng là kẻ ngu si sao?
Cho dù vừa rồi chỗ căn tin rất trơn thật, nhưng nơi này vốn không trơn, lại nói, cho dù ở đây có trơn thật, nhưng nàng vốn không di chuyện, rõ ràng là tên gia hỏa này cố ý kéo nàng vào ngực hắn!