"Đồng Đồng, hình như eo của ngươi lại nhỏ đi một chút, hẳn là ngươi đang đói bụng." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta kêu ngươi buông ra!" Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, gia hỏa này cả ngày chỉ thích nói hươu nói vượn, hiện tại bọn họ chỉ mới quay về được hai ngày, cho dù nguyên hai ngày nàng không ăn cơm cũng không đói đến mức khiến vòng eo nhỏ đi!
"Ừm, hình như không đúng, không phải eo nhỏ, là nơi khác lớn..." Hạ Chí lẩm bẩm.
Thu Đồng lại không cách nào nhịn được nữa, nhấc chân tàn nhẫn đạp Hạ Chí!
Hiện tại Thu Đồng đang mang giày cao gót, hơn nữa còn là loại giày cao gót có gót giầy tương đối nhỏ, giẫm người bằng loại giày cao gót như vậy thật rất đau. Chỉ có điều cho tới nay, Thu Đồng vẫn không hạ nỡ lòng mà hung ác với hắn, thế nhưng dường như đánh Hạ Chí bằng những phương pháp khác đều không có tác dụng, cho nên dưới cơn tức giận, rốt cục Thu Đồng cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cứ thế mà tàn nhẫn đạp lên chân Hạ Chí!
Một cước hung ác nhưng không nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Hạ Chí khiến trong lòng Thu Đồng có chút buồn bực, quả nhiên ngay cả bị giày cao gót giẫm lên gia hỏa này cũng không sợ!
Đang nghĩ như vậy, sau đó đột nhiên Thu Đồng lại cảm thấy không đúng, vì sao đột nhiên thân thể nàng lại mất thăng bằng?
Bịch!
Sau đầu có tiếng động khiến Thu Đồng ngơ ngác, nàng phát hiện mình đã ngã trên mặt đất, đương nhiên nàng cũng không bị thương gì, bởi nàng đang nằm trên người Hạ Chí!
Vấn đề nằm ở chỗ dường như Hạ Chí bị đập không nhẹ, nghe tiếng vang vừa rồi, dường như gáy hắn đập thẳng vào nền nhà, lẽ nào là vì một đạp của nàng khiến Hạ Chí té ngã?
"Này, ngươi không sao..." Thu Đồng vừa lo lắng hỏi thăm vừa muốn bò dậy khỏi người Hạ Chí, sau đó nàng biết rõ chắc chắn Hạ Chí không sao, bởi nàng vốn không cách nào nhúc nhích được, gia hỏa này còn đang ôm chặt eo của nàng đây!
"Này, buông ra, ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng có chút xấu hổ.
Thật ra khi còn ở trên thuyền, Thu Đồng đã quen với vòng ôm của gia hỏa này, nhưng vấn đề nằm ở chỗ tư thế hiện tại thật quá mập mờ, không chỉ đơn giản là ôm.
Cả người nàng đều nằm trên người Hạ Chí, bị ép chặt tới mức nơi ngực mơ hồ truyền tới cảm giác đặc biệt, khiến gò má nàng nóng lên, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta đã nói trên đất rất trơn." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi mau buông tay, ta muốn đứng lên!" Thu Đồng hơi nóng nảy, khóe mắt nàng đã quét thấy cửa phòng làm việc còn chưa được đóng lại đâu, nếu có người nào đi tới thì quá mất mặt.
Chuyện trên đời này vốn là kỳ diệu như vậy, nhiều khi ngươi sợ cái gì cái ấy sẽ tới, vì thế, thật ra ngày bình thường, vào thời gian này gần như không có người nào tới tìm Thu Đồng, thế nhưng đúng lúc này lại cứ có người đi đến thật, hơn nữa còn là một nữ lão sư.
"Hiệu trưởng... A... Xin lỗi hiệu trưởng, ta không thấy gì hết..." Dường như nữ lão sư này có chuyện gì gấp, trực tiếp vọt vào, sau đó nàng lại thấy Hạ Chí và Thu Đồng đang nằm trên đất với tư thế mập mờ nữ trên nam dưới, lập tức bị dọa sợ hết hồn.
Nữ lão sư xoay người chạy, thế nhưng chạy được vài bước, nàng lại vòng trở về.
"Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ta đóng cửa giúp các ngươi!" Nữ lão sư này thật sự đóng cửa lại.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy rất có thể trường học chúng ta sẽ lập tức xuất hiện tin đồn, mỹ nữ hiệu trưởng cứng rắn đẩy ngã Hạ lão sư, không dằn nổi, quên cả đóng cửa..." Hạ Chí nói còn chưa dứt lời đã bị Thu Đồng đấm mạnh.
"Ngươi còn nói nữa!" Thu Đồng xấu hổ không thôi, "Mau buông!"
"Đồng Đồng, ta cảm thấy chúng ta không thể để bọn hắn lan truyền tin đồn lung tung." Hạ Chí vẫn ôm Thu Đồng như cũ, nói rất chân thành.
"Chỉ cần một câu nói của ngươi, đương nhiên bọn hắn sẽ không dám ho he gì nữa!" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, chúng ta không thể hạn chế quyền tự do ngôn luận của bọn hắn." Hạ Chí nói rất chân thành: "Nhưng mà chỉ cần chúng ta để nhũng lời bọn hắn nói trở thành sự thực, đương nhiên đó không còn là tin đồn lung tung nữa."
"Cái gì trở thành sự thực..." Mới vừa bắt đầu Thu Đồng còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh nàng đã nổi giận, "Ngươi nghĩ hay quá!"
Không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Thu Đồng đã nói: "Để ta đứng lên!"
"Được rồi." Hạ Chí thực sự để Thu Đồng đứng lên.
Thu Đồng rất buồn bực, đây là người nào vậy, nàng đã đứng lên, không sai, nhưng hắn cũng cùng lúc đứng lên! Nàng không muốn biết gia hỏa này đã làm được bằng cách nào, nàng chỉ biết là hiện tại nàng còn đang bị hắn ôm đây!
"Ngươi buông ta ra trước!" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ngươi làm vậy sẽ gián tiếp trở thành đồng lõa của tin đồn." Hạ Chí lắc đầu cảm khái, sau đó hắn tỏ vẻ không cam lòng buông Thu Đồng ra.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Ngươi không ra ngoài ăn cơm sao?"
Hiện tại nàng chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi gia hỏa này đi, không quan tâm tới hắn nữa.
"Ăn không vào, tức no rồi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Này, nếu có người bị tức no cũng là ta bị tức no, nào đến phiên ngươi?" Thu Đồng lại nổi giận, tên hỗn đản này còn không biết xấu hổ nói hắn bị nàng chọc giận?
"Đồng Đồng, có người muốn để lão bà xinh đẹp của ta trở nên không xinh đẹp nữa, ta có thể không tức giận sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Ta quyết định không ăn cơm, ta đi tìm người kia tâm sự nhân sinh trước!"
Hạ Chí xoay người đi ra ngoài cửa, lưu lại Thu Đồng đứng đó sững sờ, vừa rồi gia hỏa này vốn không chịu đi, sao hiện tại lại nói đi là đi?
Mà lúc này đây, đột nhiên Thu Đồng lại nghĩ tới một vấn đề, rốt cuộc là ai muốn nàng bị hủy dung?