"Đồng Đồng, ta cảm thấy từ sau khi trở lại trường học, ngươi đã trở nên hẹp hòi hơn." Hạ Chí nói rất chân thành: "Lúc ở trên thuyền, ngươi không hẹp hòi như vậy."
"Trên thuyền là trên thuyền, nơi này là trường học!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, khắp nơi trong trường học đều có học sinh, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa?
Mấu chốt hơn là hiện tại nàng còn đang giận hắn đây!
"Được rồi, thân yêu, nếu ngươi muốn giữ vững hình tượng băng sơn hiệu trưởng của ngươi, ta vẫn nên phối hợp với ngươi một chút đi." Cuối cùng Hạ Chí vẫn buông tay ra, "Đợi buổi tối lúc không còn người nào nữa, ngươi có thể bồi thường ta một chút."
Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, quỷ mới có thể bồi thường hắn.
Chẳng qua lúc này, Thu Đồng cũng lười nhiều lời, trực tiếp đi về phía ngoài phòng làm việc.
"Honey, chúng ta đi đâu ăn đây?" Hạ Chí đi sóng vai với Thu Đồng.
"Tùy tiện đi, ta cũng không biết có chỗ nào ngon nữa." Thu Đồng hơi khổ não, nàng thật không biết nên ăn gì mới tốt, trước đây khi còn trên U Linh Nữ Vương, dường như nàng đã ăn uống quá ngon lành, trong hai ngày xuống thuyền này, dường như nàng ăn gì cũng không có vị giác.
Suy nghĩ một chút, Thu Đồng còn nói thêm: "Chúng ta tìm một quán gần trường học ăn tạm thứ gì đó là được."
"Nếu Đồng Đồng ngươi không biết nên ăn gì, vậy hay là để ta quyết định đi." Hạ Chí cười xán lạn, "Ừm, quyết định ăn ở gần trường học."
Không tới mười phút sau, Hạ Chí đã kéo Thu Đồng tới nơi đối diện trường trung học phổ thông Minh Nhật, cũng chính là khách sạn Giả Nhật Thiên Đường. Nghe nói ông chủ ban đầu của khách sạn này đã bị phá sản, hiện tại đã đổi một ông chủ mới, chẳng qua đối với người bình thường, dù là ông chủ cũ hay ông chủ hiện tại hiển nhiên bọn họ cũng không quen biết.
Lúc này thật ra Thu Đồng đang rất muốn mắng Hạ Chí, nàng đến ăn cơm với hắn, cũng không phải đến để thuê phòng, sao phải đưa nàng vào khách sạn?
Cũng may, rất nhanh Hạ Chí đã kéo nàng đi tới một phòng ăn trong khách sạn. Tuy phòng ăn của khách sạn này chủ yếu phục vụ cho khách của khách sạn, nhưng kỳ thật nó vẫn mở cửa với khách bên ngoài, chỉ có điều giá hơi đắt cho nên việc làm ăn rất bình thường.
Đối với Hạ Chí và Thu Đồng, đương nhiên đắt rẻ không thành vấn đề.
"Xin chào ngài, hai vị muốn chọn món hay là cần giúp... A, Hạ lão sư, Thu Đồng tiểu thư, là hai người sao?" Hai người vừa tìm một chỗ ngồi xuống, phục vụ đã đi tới, rất nhanh phục vụ viên này đã nhận ra thân phận của hai người.
Chuyện này cũng rất bình thường, ở toàn bộ thành phố Thanh Cảng, mặc dù không tới mức mỗi người đều có thể nhận ra bọn họ ngay, nhưng khách sạn Giả Nhật Thiên Đường lại nằm ở đối diện trường trung học phổ thông Minh Nhật, đương nhiên người trong khách sạn cũng sẽ càng quan tâm tới chuyện của trường trung học phổ thông Minh Nhật hơn.
"Chúng ta chỉ đến để ăn một bữa, không nên kinh động những người khác." Hạ Chí mỉm cười với phục vụ, "Ừm, như vậy đi, chúng ta sẽ không chọn món ăn, hiện tại Đồng Đồng mắc chứng khó chọn món, các ngươi có món nào đặc sắc lại thích hợp thì cứ bưng lên cho chúng ta."
"À, vâng, vâng." Phục vụ lập tức gật đầu, trên mặt vẫn có chút kinh ngạc vui mừng như cũ.
Rất nhanh phục vụ đã rời đi, một phút đồng hồ sau, bọn họ nghe được vài tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ nơi cách đó không xa: "Oa..."
Mấy phục vụ muốn tới xem nhưng lại bị kéo lại, sau cùng, các nàng chỉ đứng xa xa nhìn tới, đương nhiên cũng có người len lén chụp ảnh.
Cũng may Thu Đồng đã sớm quen với chuyện này, chỉ cần không có ai tới quấy rầy hai người, nàng cũng không quá để bụng.
"A?" Đột nhiên Thu Đồng đụng đụng Hạ Chí, "Đó là học sinh trong lớp ngươi đúng không?"
Một học sinh gầy gò đeo kính mới vừa đi vào phòng ăn, mà Thu Đồng cũng có chút ấn tượng với học sinh này: "Đúng rồi, đó không phải là Vương Tử Quốc sao?"
"Ừm, là hắn ta." Thật ra Hạ Chí đang đưa lưng về phía cửa, nhưng hắn còn chưa quay đầu lại đã trực tiếp trả lời.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này vừa nhìn đã biết đang lừa gạt, hắn còn chưa quay đầu nhìn mặt học sinh kia đâu.
Chẳng qua Thu Đồng cũng không hỏi lại, gặp một học sinh ở nơi này cũng không phải chuyện đặc biệt kỳ quái.
Người mới vừa đi vào phòng ăn thực sự là Vương Tử Quốc, nhưng Vương Tử Quốc chưa nhìn thấy Hạ Chí và Thu Đồng, hắn ta cầm một cái laptop đi nhanh đến một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, thoạt nhìn có hơi căng thẳng.
Nhắm mắt lại, hít một hơi, Vương Tử Quốc để mình trấn định lại, sau đó hắn ta mở máy vi tính ra, gõ bàn phím một cái, sau đó hắn ta lại gọi phục vụ.
"Cho ta một phần cơm chiên Dương Châu." Vương Tử Quốc mở miệng nói.
Một phần cơm chiên Dương Châu ở đây có giá ba mươi tệ, chẳng qua, dưới điều kiện tiên quyết là có thể lấp đầy bụng, đây đã có thể tính là món ăn rẻ nhất trong khách sạn này.
Vương Tử Quốc lấy mắt kính xuống, bắt đầu lẳng lặng chờ đợi, vài phút sau, cơm chiên Dương Châu còn chưa được đưa tới đã có người tới trước.
Đây là một nam tử hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính, nhã nhặn, chỉ có điều lúc này thoạt nhìn hắn ta cũng hơi căng thẳng.
"Phục vụ, xin hỏi bàn số 4 ở đâu?" Nam tử nhã nhặn hỏi.
Phục vụ chỉ chỉ một chút, sau đó, nam tử nhã nhặn lại đi về phía Vương Tử Quốc.
"Ngươi, ngươi là vương tử?" Nam tử nhã nhặn đi tới trước mặt Vương Tử Quốc, vẻ mặt nghi hoặc.
"Không sai, là ta." Vương Tử Quốc ngẩng đầu, đồng thời đeo kính mắt, "Ngồi xuống."
Khi nói ra hai chữ này, đột nhiên khí chất cả người Vương Tử Quốc biến đổi, tại thời khắc này, tất cả khẩn trương và thấp thỏm đều biến mất sạch sẽ.
Mà ngữ khí của hắn ta càng có ý ra lệnh rất rõ ràng!