"Thân yêu, tối nay ta không đi." Hạ Chí trả lời ngay.
"Vậy bây giờ ngươi đi luôn?" Trong lòng Thu Đồng lại cảm thấy buồn bực, tên hỗn đản này vội rời đi như vậy sao?
"À, Đồng Đồng, hiện tại ta cũng không đi." Hạ Chí lại trả lời.
Thu Đồng lại càng tức giận hơn: "Này, mới vừa rồi rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta!"
"Honey, không nên nóng lòng, tuy ta biết ngươi muốn mau chóng gả cho ta, nhưng lỡ một hai ngày cũng không việc gì." Hạ Chí mỉm cười, "Đêm nay ta muốn ăn cơm với ngươi, ngày mai còn có trận thi đấu thể dục, Phi Phi cũng cần thời gian chuẩn bị một chút. Nói chung là sớm nhất cũng phải đợi ngày mai ta mới đi được, mà trễ nhất thì là ngày kia đi."
"Ta có nói đêm nay ta muốn ăn cơm với ngươi sao?" Thu Đồng tức giận nói, nàng biết ngay gia hỏa này sẽ không làm theo sắp xếp của nàng, thậm chí nàng còn có cảm giác Hạ Chí vốn đã sắp xếp xong sẽ đi vào ngày mai hoặc ngày kia.
"À, vậy cũng không sao, ta có thể đợi tới đêm mai lại ăn cơm với ngươi, cũng có thể đợi tới đêm ngày kia lại ăn cơm với ngươi." Hạ Chí tỏ vẻ mình cũng không ngại.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này quá lưu manh, hắn nói vậy hệt như đang uy hiếp nàng, nếu nàng không ăn cơm với hắn, hơn phân nửa là hắn sẽ không chịu đi.
"Vậy thì đêm nay!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Hiện tại ngươi đi ra ngoài đi, ta phải làm việc."
"Đồng Đồng, ta sẽ không ảnh hưởng tới công việc của ngươi." Hạ Chí lại nằm lên ghế sofa, "Khi ta ngủ vẫn luôn rất yên tĩnh."
"Ngươi ở nơi này sẽ ảnh hưởng tới ta!" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, ta không ở nơi này cũng có thể ảnh hưởng tới ngươi, bởi như vậy ngươi sẽ nhớ ta." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó nhắm mắt lại, "Thân yêu, ta đã ngủ, không nên nói chuyện với ta nữa."
Thu Đồng cầm một quyển sách lên, muốn nện Hạ Chí, nhưng cuối cùng nàng lại đặt sách về lại vị trí cũ, nàng không muốn đập hư sách.
Thu Đồng quyết định không để ý tới Hạ Chí nữa, an tâm làm việc.
Hai giờ sau.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Thu Đồng mới giật mình vì bản thân mình thực sự chăm chỉ làm việc hai giờ, vậy mà sự tồn tại của Hạ Chí lại không quấy rầy tới nàng thật, thậm chí dường như hắn ở đây càng khiến nàng an tâm hơn!
Rất hiển nhiên, thật ra từ lâu nàng đã thích ứng với cảm giác có Hạ Chí bên cạnh, trước đây nàng đã không chỉ một lần gặp phải tình huống này trong phòng làm việc, mà khi ở trên thuyền, nàng càng thường xuyên ở chung một chỗ với Hạ Chí, sau đó mỗi bên đều không ảnh hưởng nhau.
Ngược lại khi Hạ Chí không có ở đây, dường như nàng sẽ càng dễ miên man suy nghĩ, tỷ như nàng thường sẽ nghĩ xem liệu hiện tại Hạ Chí có đang đi lêu lổng với Hạ Mạt hay không!
Một chớp mắt này, đột nhiên trong đầu Thu Đồng xuất hiện một suy nghĩ, liệu quyết định để gia hỏa này rời đi hai tuần lễ có phải là sai lầm hay không?
"Không, không phải sai lầm, càng như vậy, ta càng phải để hắn rời đi!" Thu Đồng tự nói với mình như thế, nàng cảm thấy hiện tại mình không quá bình thường, chỉ khi Hạ Chí rời khỏi, nàng mới có thể bình thường trở lại.
Mà chỉ khi nàng bình thường rồi nàng mới có thể khôi phục lý trí chân chính, đến lúc đó, nàng mới có thể yên tĩnh suy nghĩ hết thảy.
"Đồng Đồng, đã tới giờ ăn cơm chưa?" Giọng nói của Hạ Chí đúng lúc truyền đến.
Thu Đồng quay đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Chí đã ngồi dậy.
"Ngươi đi gọi Charlotte đi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng.
"Đồng Đồng, hai chúng ta đi ăn, nàng không đi." Hạ Chí nói ngay.
"Sao ngươi biết nàng không đi?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, rất nhanh đã nói thêm: "Quên đi, vậy thì không gọi, đi thôi!"
Thu Đồng hiểu rõ, nếu Hạ Chí đã nói như vậy rồi, đến lúc đó cho dù Charlotte có muốn đi cũng sẽ biến thành không muốn đi. Cũng may hiện tại nàng đã không cần lo lắng cho Charlotte nữa, cho nên nàng cũng không còn kiên quyết nhất định phải dẫn Charlotte theo.
Trên thực tế, có đôi khi hiện tại nàng lại hy vọng mình có thể không dẫn Charlotte theo. Tiểu nha đầu kia rất giỏi chọc họa gây sự, có đôi khi nàng còn giỏi gây sự hơn cả Hạ Chí!
"Đồng Đồng, chúng ta đi ăn bữa tối dưới ánh nến đi." Hạ Chí đề nghị.
"Nghĩ hay quá nhỉ!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, vừa nói đến bữa cơm dưới ánh nến nàng lại nhớ lại lần mình uống say kia, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai.
"Vậy ngươi muốn ăn gì?" Hạ Chí đi tới bên cạnh Thu Đồng, rất tự nhiên ôm eo của nàng.
"Này, buông tay!" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"À, được." Hạ Chí thật sự buông lỏng tay.
Thu Đồng ngẩn ngơ, cảm thấy có chút không quen, sao đột nhiên gia hỏa này lại trở nên nghe lời như thế?
Một giây sau, Thu Đồng lại cảm thấy eo nhỏ hơi căng thẳng, sau đó vậy mà nàng lại có thể cảm thấy quen thuộc, quả nhiên gia hỏa này vẫn không nghe lời như trước, đúng là hắn buông tay thật, chỉ có điều hắn buông tay là để đổi sang một cái tay khác.
"Nơi này là trường học, ngươi biết cái gì gọi là làm gương cho người khác không?" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Biết." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Honey, chúng ta nên cổ vũ học sinh yêu đương, nếu ngay cả thời gian học trung học bọn hắn cũng không tìm được một nửa kia, đợi lớn lên sẽ càng khó hơn nhiều."
Thu Đồng lập tức cạn lời, đây là người nào vậy, nào có lão sư nào lại cổ vũ học sinh của mình yêu đương như hắn?
"Này, ngươi không dạy hư học sinh nữa có được không?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, như ta mới gọi là nghiêm túc quan tâm học sinh." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Nói chung ngươi lấy tay ra!" Thu Đồng phát hiện mình không thể cãi thắng Hạ Chí, khả năng ngụy biện của người này vẫn luôn giỏi như vậy.
Thu Đồng không hề cảm thấy khả năng biện luận của mình có vấn đề, chẳng qua nàng cảm thấy người bình thường thật không cách nào nói thắng kẻ bệnh thần kinh, mà gia hỏa này lại là một kẻ bệnh thần kinh!