"Thân yêu, ta đang trả lời câu hỏi của ngươi đây." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Đồng Đồng, tuy khuôn mặt ngươi là xinh đẹp nhất, thế nhưng ta cũng thích cả vóc người của ngươi, ừm, ngươi xem chân ngươi, lại nhìn eo ngươi, còn có..."
"Lưu manh, ngươi câm miệng!" Thấy tầm mắt Hạ Chí rơi ngay trên ngực mình, Thu Đồng không thể nhịn được mà trừng mắt liếc Hạ Chí.
"Được rồi, nói chung là honey, trừ khuôn mặt xinh đẹp của ngươi, ta còn thích rất nhiều nơi khác trên người ngươi đây, cho nên dù khả năng vốn không cách nào xảy ra này xảy ra thật, ta vẫn sẽ thích ngươi." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời, sau cùng hắn còn lầm bầm lầu bầu: "Ừm, nếu có thể lớn hơn một chút ta sẽ càng thích."
"Lưu manh!" Thu Đồng cầm một quyển sách lên đập về phía Hạ Chí, đây là đáp án hiếm thấy gì? Hắn không thể nói thứ hắn thích là con người nàng, mà không phải dung mạo của nàng sao?
Cho dù hắn nói không thích nàng, nàng cũng không phải không có chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại hắn lại đưa ra đáp án quỷ gì? Tuy mặt nàng khó coi nhưng hắn vẫn thích chân nàng, thích eo nàng, thích ngực nàng, thích mông nàng?
Rốt cục phải là kẻ lưu manh cỡ nào mới có thể đưa ra câu trả lời lưu manh như thế!
Càng khiến nàng tức giận là rõ ràng tên lưu manh này còn hy vọng ngực nàng lớn hơn một chút!
Nhưng đối tượng khiến Thu Đồng tức giận lại là chính nàng, nàng phát hiện không ngờ mình có thể tiếp nhận đáp án này!
Đây vốn không phải đáp án tiêu chuẩn, vì sao nàng lại cảm thấy đáp án này rất không tệ?
"Chắc chắn là do ta ở gần tên lưu manh này quá lâu, đầu óc cũng bị hỏng theo rồi." Trong lòng Thu Đồng có cảm giác vô lực, rốt cuộc nàng bị sao vậy?
Không được, không thể như vậy.
Thu Đồng bắt đầu ý thức được, chỉ cần Hạ Chí còn đang đứng trước mặt nàng, nàng sẽ không cách nào bình tĩnh thật sự, trong lúc vô tình, nàng đã bị hắn ảnh hưởng thật sâu, mà cũng trong lúc vô tình, hắn đã trở thành một bộ phận trong cuộc sống hằng ngày của nàng.
"Ta không thể như vậy, ta phải bình tĩnh ngẫm lại." Thu Đồng cảm thấy mình cần yên tĩnh chân chính, nàng phải suy nghĩ kỹ về quan hệ giữa bản thân mình và Hạ Chí, chỉ khi suy nghĩ rõ ràng thật sự nàng mới có thể biết tiếp theo mình nên làm gì bây giờ. Nếu không, cứ tiếp tục đần độn không bị khống chế mà ở cùng hắn, nói không chừng có một ngày nàng sẽ phải hối hận.
Trong đầu Thu Đồng nhanh chóng lóe lên đủ loại suy nghĩ, Hạ Chí cũng không quấy nhiễu nàng, hắn ngồi xuống sofa, lẳng lặng nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Thu Đồng.
Dường như trải qua một quãng thời gian rất dài, nhưng dường như lại chỉ mới qua vài phút đồng hồ, Thu Đồng đã có quyết định mới, một quyết định mà nàng cảm thấy đó là tốt nhất.
Khẽ thở ra một hơi, đột nhiên Thu Đồng cảm thấy cả người được buông lỏng, nàng nhìn Hạ Chí, mở miệng nói: "Hôm nay là cuối tuần, đêm nay ngươi theo Tô lão sư về nhà đi."
"Đồng Đồng, ngươi không cảm thấy như vậy quá gấp sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Nói cho Tô lão sư, ta cho nàng nghỉ ít nhất hai tuần lễ, trong hai tuần lễ này, ngươi theo nàng về nhà đi, không nên quay lại." Thu Đồng tiếp tục nói, giọng nói của nàng rất bình tĩnh, tựa như quyết định như vậy là nàng đã nghĩ sâu tính kỹ.
"Đồng Đồng, dường như hai tuần quá dài, ta sẽ nhớ ngươi." Hạ Chí cười xán lạn.
"Nếu như ngươi thực sự yêu ta, như vậy cho ta hai tuần, trong hai tuần này, ngươi đừng tới tìm ta, cũng không nên xuất hiện trong trường học." Thu Đồng nhìn Hạ Chí, vẻ mặt có chút kiên quyết, "Ta cần ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của ta trong hai tuần này, ta sẽ dùng khoảng thời gian ấy để cân nhắc kỹ chuyện giữa chúng ta."
Hạ Chí lại nhìn Thu Đồng với ánh mắt kỳ dị, cũng không nói gì, mà phản ứng này của hắn khiến Thu Đồng không khỏi lo lắng, gia hỏa này sẽ không cự tuyệt đấy chứ?
Nếu hắn cự tuyệt thật, nàng cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Mà đây cũng là nguyên nhân nàng hy vọng Hạ Chí có thể rời đi một thời gian, bởi vì chỉ cần hắn ở đây, dường như mọi quyết định của nàng hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn, nàng hoàn toàn không cách nào tự mình đưa ra quyết định chân chính.
Nhưng chuyện này, nàng hy vọng mình có thể đích thân quyết định, chí ít nàng cũng phải suy nghĩ kỹ xem có phải nàng đã thích tên lưu manh này thật không!
"Này, ta rất nghiêm túc!" Thu Đồng không nhịn được lại nói một câu.
"Được." Đột nhiên Hạ Chí lại nở nụ cười, cười đến mức xán lạn dị thường, "Đồng Đồng, nếu như ngươi nhớ ta, có thể gọi điện thoại cho ta, ta nhất định sẽ trở về với ngươi."
"Ngươi, ngươi đồng ý?" Thu Đồng giật mình, nàng thật không nghĩ tới Hạ Chí sẽ đồng ý sảng khoái như vậy.
"Đây là chuyện tốt, đương nhiên ta phải đồng ý." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy xán lạn, "Hai tuần sau, ngươi sẽ đồng ý gả cho ta."
Thu Đồng thầm cắn răng, tự tin của tên hỗn đản này từ đâu tới?
Một giây sau, Thu Đồng lại cảm thấy hoài nghi, không phải tên hỗn đản này muốn ở chung một chỗ với Tô Phi Phi đấy chứ?
Lắc đầu, Thu Đồng lập tức tự nói với mình không thể nào, mà nàng càng cảm thấy mình nên để tên hỗn đản Hạ Chí này rời đi, nếu không, nàng sẽ suy nghĩ lung tung bậy bạ mỗi ngay, hành động rất không giống người bình thường!
"Vậy đêm nay khi nào ngươi đi?" Hiện tại Thu Đồng chỉ muốn nhanh chóng đuổi Hạ Chí đi, mặc kệ thế nào, cứ thanh tĩnh hai tuần trước rồi lại nói.