Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 768 - Chương 767: Ta Còn Thích Vóc Người Của Ngươi (1)

Chưa xác định
Chương 767: Ta còn thích vóc người của ngươi (1)

"Ừm, ta cảm thấy tiến bộ của ngươi thực sự rất lớn, đã bắt đầu biết nói giỡn." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, rất nghiêm túc khen ngợi nàng.

"Không phải giỡn." Hạ Mạt chỉ nói mấy chữ đơn giản đã vô tình hủy diệt nguyện vọng của Hạ Chí.

"Ừm, thật ra muốn xây dựng một trường đại học cũng không đơn giản..." Hạ Chí cố ý muốn Hạ Mạt bỏ đi suy nghĩ này.

"Ngươi đi xây." Hạ Mạt nói ra ba chữ rất đơn giản, sau đó lại giao nhiệm vụ gian nan này cho Hạ Chí.

Lúc này Hạ Chí thật sự nhức đầu, khi nàng bốc đồng, ngay cả hắn cũng không đỡ được!

"Được rồi, ngươi muốn đặt tên trường là gì?" Hạ Chí hơi bất đắc dĩ hỏi.

"U Linh học viện." Hạ Mạt đã nghĩ được một cái tên thật.

"Địa điểm là nơi nào?" Hạ Chí lại hỏi.

"Trên thuyền." Câu trả lời của Hạ Mạt vẫn ngắn gọn như thế.

"Dự định mở ngành gì?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.

"Cái gì cũng dạy được." Hạ Mạt vẫn trả lời rất nhanh như cũ, dường như suy nghĩ này của nàng cũng không phải nhất thời xung động, càng giống như nàng đã cân nhắc tới việc này từ trước.

"Ừm, cải tạo U Linh Nữ Vương thành một học viện? Nghe có vẻ rất thú vị." Hạ Chí tự lẩm bẩm. Thật ra trên thế giới hiện tại cũng có học viện giống vậy, không có danh tiếng gì, nhưng rất thần bí, người bình thường rất khó có thể vào học, muốn xây dựng U Linh học viện dựa theo hình thức này cũng không khó.

"Không cần ngươi làm, chính ta tự làm." Hạ Mạt lại đổi ý đồ.

"Thật ra muốn ta lo liệu cũng không thành vấn đề." Hiện dường như tại Hạ Chí đã thấy hứng thú, "Ta cảm thấy ta có thể làm lão sư."

"Ngươi sẽ là học sinh đầu tiên." Hạ Mạt lại không muốn để Hạ Chí làm lão sư.

"Thật ra ta không làm lão sư cũng được, nhưng ta lớn tuổi như vậy rồi, dường như không quá thích hợp làm học sinh..." Hiển nhiên Hạ Chí không muốn làm học sinh.

"Ngươi mới hai mươi hai tuổi." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.

Không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Hạ Mạt lại mở miệng nói: "Qua vài ngày nữa ta sẽ gửi thư thông báo trúng tuyển cho ngươi."

Nói xong lời này, Hạ Mạt lại đột nhiên biến mất, vốn không cho Hạ Chí có cơ hội phản đối.

"Đi học cũng không phải vấn đề, nhưng vì sao ngươi lại không chịu làm giáo hoa?" Hạ Chí lẩm bẩm, "Cho dù Đồng Đồng là hiệu trưởng, ngươi cũng không cần phải làm hiệu trưởng giống nàng nha."

Hạ Chí cũng không rời khỏi Học viện Công nghệ Thanh Cảng ngay, hắn ngồi xuống trên một ghế dài trong sân trường, nhắm mắt lại, đợi xấp xỉ mười phút.

"Ừm, không khí nơi này không tốt bằng trường trung học phổ thông Minh Nhật." Hạ Chí mở mắt, "Quan trọng nhất là không có Đồng Đồng."

Đứng lên, Hạ Chí bước ra bên ngoài trường đại học, bước chân không dừng lại chút nào.

Khi Hạ Chí trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật vừa lúc là hai giờ chiều, hắn đi thẳng tới phòng làm việc của Thu Đồng.

"Ngươi tới làm gì?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, dường như hơi tức giận.

"Honey, ta còn chưa ăn cơm đâu." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt muốn ăn nàng.

"Ăn Hạ Mạt của ngươi đi!" Thu Đồng tức giận nói: "Không phải vừa rồi các ngươi đã tới căn tin sao?"

"À, nàng cũng keo kiệt hệt như ngươi." Hạ Chí hời hợt nói.

Thu Đồng trừng Hạ Chí, trong lòng rất buồn bực, tên hỗn đản này lại chạy đi tìm Hạ Mạt, hơn nữa còn cùng Hạ Mạt tới Học viện Công nghệ Thanh Cảng. Tuy nàng biết Hạ Chí đi gây sự với Trác Bằng, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Nàng luôn cảm thấy không phải Hạ Chí định đi tìm Trác Bằng, mà hắn lợi dụng việc tìm Trác Bằng để lấy cớ đi tìm Hạ Mạt, nếu không, hắn vốn không cần Hạ Mạt tới đó với hắn!

"Này, là Trác Bằng kia muốn ta bị hủy dung?" Thu Đồng chuyển tới một vấn đề khác, mà đồng thời nàng cũng muốn hỏi vấn đề mình muốn hỏi Hạ Chí từ trước.

"Không sai, chính là tên biến thái kia." Hạ Chí gật đầu.

"Ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự bị hủy dung, ngươi sẽ làm thế nào?" Thu Đồng vẫn hỏi ra vấn đề này, nói cho cùng, Hạ Chí khiến nàng cảm thấy không quá an toàn, nàng cần lấy được nhiều cảm giác an toàn hơn.

Nếu câu trả lời của Hạ Chí có thể khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, nói không chừng nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút.

"Đồng Đồng ngươi sẽ không bị hủy dung." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt rất chân thành: "Có ta ở đây, ngươi sẽ an toàn cả đời."

"Có ngươi mới không an toàn!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, trong lời nói có chút tức giận, đương nhiên nàng biết nếu mình ở cùng Hạ Chí, an toàn của nàng thật sự được bảo đảm.

Không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Thu Đồng đã nói: "Này, ta hỏi nghiêm túc, ta muốn là nếu như, nếu như ta bị hủy dung thật thì sao?"

"Thân yêu, thực tế vốn sẽ không xảy ra khả năng nếu như này." Hạ Chí vẫn có vẻ rất chân thành như cũ.

"Này, ngươi trả lời vừa ý ta một chút sẽ chết sao?" Thu Đồng giận, "Có phải ngươi không dám trả lời không? Nếu ta bị hủy dung thật, biến thành người quái dị, chắc chắn ngươi sẽ không yêu thích ta nữa, đúng không?"

"Ừm, vấn đề này ta phải suy nghĩ đã." Hạ Chí làm như đang suy tư, ánh mắt lại không ngừng đảo quanh trên người Thu Đồng, hơn nữa còn luôn nhìn chằm chằm vào bộ vị mấu chốt.

"Ngươi nhìn cái gì đấy?" Thu Đồng bị Hạ Chí nhìn tới cả người không được tự nhiên, sao ánh mắt tên hỗn đản này lại như tên lưu manh vậy?

"Đồng Đồng, thân hình của ngươi thực sự rất tuyệt." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.

"Này, ngươi có thể trực tiếp trả lời câu hỏi của ta không?" Thu Đồng trừng Hạ Chí.

Bình Luận (0)
Comment