Chỉ thấy Hạ Chí trực tiếp đổ bình nước sôi kia lên người Trác Bằng, hơn nữa hắn còn trực tiếp đổ lên đũng quần của hắn ta, không ít nam sinh ở đây chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, chỉ nghĩ một chút đã cảm thấy nhức nhối!
Mà nữ sinh ở đây, đặc biệt là Ngô Đan, khỏi phải nói lúc này trong lòng bọn họ hả giận tới mức nào, loại cầm thú như Trác Bằng nên được đối đãi như thế!
"Đã kêu ngươi đừng kêu thảm như vậy rồi, tiết kiệm chút sức lực đi." Hạ Chí lắc đầu, "Nói cho ngươi biết một tin tức tốt, đại khái còn chừng nửa giờ nữa cảnh sát sẽ tới bắt ngươi, nói cách khác, qua thêm nửa giờ nữa, ngươi sẽ được giải thoát."
Đây là tin tức tốt?
Trác Bằng dùng hai tay che hạ bộ, đau đến chết đi sống lại, với hắn ta giờ khắc này, bị bắt vào cục cảnh sát thật không phải chuyện gì xấu.
Trực tiếp bị cảnh sát bắt đi, chí ít cũng không cần gặp phải loại hành hạ như hiện nay.
"Đáng tiếc, không còn nước." Hạ Chí lẩm bẩm.
"Ở đây có!"
"Chỗ ta cũng có!"
"Soái ca, chỗ ta cũng có!"
Thoáng cái đã có mấy học sinh chạy tới, trên tay mỗi người đều mang theo một bình nước sôi.
"Ta đi lấy thêm nước sôi!"
"Ta tìm người mượn cái thùng!"
Vừa nghe không còn nước sôi, mọi người bắt đầu hành động, có người đi tìm nhân viên căn tin mượn cái thùng, sau đó trực tiếp chạy tới phòng chứa nước sôi.
"Đẹp trai thực sự rất được hoan nghênh!" Hạ Chí nhìn về phía Hạ Mạt, ra vẻ lấy le, "Ngươi xem, nếu ta tới đây đi học, chắc chắn sẽ trở thành soái ca được hoan nghênh nhất."
Bốn phía truyền đến tiếng cười vang, mặc dù không ít người cảm thấy Hạ Chí không đẹp trai, chẳng qua bọn hắn cho rằng nếu Hạ Chí tới ngôi trường này thật sự sẽ được hoan nghênh.
"Soái ca, ngươi tới đây học đi, ta giới thiệu bạn tốt của ta cho ngươi." Một nữ sinh ở đó la lên, còn tiện tay kéo một nữ sinh khác ra, "Xem đi, chính là nàng, nàng rất xinh đẹp, vóc người cũng không tệ..."
"Ngươi muốn vào cục cảnh sát sao?" Giọng nói lạnh lùng ngắt lời nữ sinh này.
"Ách..." Nữ sinh nhìn nhìn Hạ Mạt, sau đó lại ngẩn ngơ, không dám nói thêm nữa.
"Ừm, các ngươi có thể yêu thích ta, nhưng không thể để nàng biết, nàng sẽ bắt các ngươi lại." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Đám người lại cười vang, thế nhưng không ai coi lời này là thật, nếu thật sự là vậy, há chẳng phải Thu Đồng đã sớm bị Hạ Mạt bắt?
"A..." Tiếng hét thảm thiết của Trác Bằng lại vẫn không ngừng, là Hạ Chí tiếp tục giội nước sôi vào đũng quần Trác Bằng, mà theo nước sôi không ngừng được đưa tới, có một số học sinh dứt khoát tự mình ra tay, ngay cả Ngô Đan cũng không nhịn được mà tìm người xin một chậu nước, tạt hết lên người Trác Bằng.
Chỉ tiếc, tiếng kêu thảm thiết cũng không kéo dài mãi, cũng không phải Trác Bằng hết sức, mà là vì rốt cục gia hỏa này cũng đau đến hôn mê đi.
"Hình như không còn gì hay để chơi nữa." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối.
"Ta đã nói là chơi không vui rồi!" Hạ Mạt tỏ vẻ không vui lắm, xoay người đi về phía bên ngoài căn tin.
"Haizzz, chờ ta một chút." Hạ Chí bước nhanh đi theo.
Mọi người trong căn tin có chút không kịp phản ứng, hai người này cứ đi như vậy sao? Trác Bằng còn đang hôn mê trên đất không ai quan tâm đây.
Cũng may không được vài phút sau đã có một đám cảnh sát đến, Trương Long đích thân dẫn theo mấy cảnh sát đến bắt Trác Bằng đi, thấy dáng vẻ thê thảm của Trác Bằng, Trương Long có chút cạn lời, chẳng qua hắn ta cũng chỉ có thể làm như không thấy. Đừng nói hắn ta không cách nào xử lý Hạ Chí, cho dù có thể xử lý, hắn ta cũng không muốn xử lý.
Nguyên nhân rất đơn giản, một khi hắn ta xử lý, vụ án này sẽ bị rơi vào tay Hạ Mạt!
"Cũng không biết rốt cuộc hai người này có lai lịch thế nào." Trương Long nói thầm trong lòng.
Đám người Trương Long nhanh chóng rời khỏi Học viện Công nghệ Thanh Cảng, nhưng thật ra, lúc này Hạ Chí và Hạ Mạt còn chưa rời đi.
"Ta vừa nhớ ra buổi trưa ta còn chưa ăn cơm, hay là chúng ta tới căn tin ăn một bữa đi?" Hạ Chí thương lượng với Hạ Mạt.
"Không đi." Hiển nhiên Hạ Mạt không muốn quay ngược về.
"Ta mới vừa nhớ tới, dường như chúng ta chưa từng học đại học, nếu không chúng ta đi học đại học đi?" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Nói không chừng sẽ rất thú vị."
"Ngay cả tiểu học ngươi cũng chưa từng học." Hạ Mạt lạnh lùng nói.
"Tới tuổi chúng ta rồi, nếu muốn học tiểu học hình như hơi chậm chút." Hạ Chí lười biếng nói: "Học đại học còn thích hợp, chúng ta có thể cùng học đại học, đến lúc đó, ngươi là giáo hoa, ta là giáo thảo, chỉ nghĩ thôi đã thấy chơi rất vui."
"Ta là giáo hoa, ngươi không phải giáo thảo." Hạ Mạt lại không nể mặt Hạ Chí chút nào.
"Khi đó chúng ta còn nói sẽ cùng nhau đi học đại học đây." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, trong giọng nói lại nhiều thêm một chút kỳ lạ.
"Ngươi rất muốn học đại học sao?" Đột nhiên Hạ Mạt hỏi.
"Ta cảm thấy ngươi quá buồn bực, nếu chúng ta cùng học đại học, ngươi sẽ không còn buồn bực như vậy nữa." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Được." Hạ Mạt phun ra một chữ đơn giản.
"A?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Mạt, "Ngươi muốn cùng học đại học với ta sao?"
"Không muốn." Hạ Mạt trả lời đơn giản.
"Vậy sao ngươi lại nói được?" Lúc này Hạ Chí thật sự có chút mơ hồ, hắn thật không đoán ra Hạ Mạt đang có ý gì.
"Ta muốn ở cùng trường đại học với ngươi." Hạ Mạt trả lời: "Ta làm hiệu trưởng, ngươi là học sinh, như vậy chúng ta có thể ở trong cùng một trường đại học."
Trong lúc nhất thời Hạ Chí có chút sững sờ, sau đó hắn bắt đầu cảm thấy đau đầu, dường như có chỗ nào không đúng lắm thì phải?