Trước đó mọi người không dám động thủ, nhưng hiện tại, đương nhiên mọi người không còn sợ gì nữa, ừm, hiện tại đánh người chính là thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Vì vậy, không ít người đều động, bọn hắn chuẩn bị ngăn Trác Bằng lại đánh một trận trước, thế nhưng bọn hắn vẫn tới hơi muộn.
"A..." Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào trong tai mọi người.
Trong căn tin lâm vào khoảnh khắc an tĩnh ngắn ngủi, mọi người bất giác ngừng lại, sau đó bọn hắn đều nhìn về nơi tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Tiếng kêu thảm thiết tới từ Trác Bằng, mà giờ khắc này, Trác Bằng đang té trên mặt đất, lộ vẻ thống khổ dị thường, mà bên cạnh Trác Bằng lại có một mỹ nữ cảnh quan hấp dẫn dị thường đang đứng, chính là Hạ Mạt.
"Ta không đánh chết hắn." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng như vậy, nhưng mọi người không hề cảm thấy lãnh khốc, chỉ cảm thấy khốc!
Nữ cảnh quan này thật khốc!
"Chân của ta, a... chân của ta..." Tiếng hét của Trác Bằng thê thảm dị thường, mọi người thầm nói, lẽ nào con hàng này trực tiếp bị đánh gãy chân rồi?
"Ừm, có tiến bộ." Hạ Chí đã đi tới bên cạnh Hạ Mạt, vẻ mặt tán thưởng, "Vậy mà hắn ta chỉ bị gãy một chân, xem ra ngươi đang trở nên dịu dàng hơn nhiều."
Phốc!
Không biết là ai bị sặc.
Chỉ đánh gãy một chân?
Đánh gãy một chân của người ta mà ngươi còn nói nàng đã dịu dàng hơn?
Chẳng qua nhìn vị nữ cảnh quan lạnh lùng gợi cảm kia vừa tới đã móc súng ra, dường như việc dùng gậy cảnh sát đánh gãy chân Trác Bằng thật sự có thể tính là tương đối nhẹ.
"Đáng đời!"
"Con hàng này nên bị đánh gãy chân!"
"Mẹ nó, ta còn muốn đánh gãy cái chân thứ ba của hắn ta!"
"Đánh gãy một chân vẫn quá hời cho hắn!"
"Trác Bằng, báo ứng của ngươi tới rồi đúng không?"
"Để ngươi kiêu ngạo!"
Mọi người đứng quanh kêu la, lúc này, đám người chung quanh thực sự cảm thấy hả giận, ngay cả Ngô Trinh bị tức giận đến thân thể không ngừng run run lúc trước, lúc này nàng cũng cảm thấy tâm tình thoải mái rất nhiều.
Mặc dù ác mộng thời quá khứ còn quấn lấy nàng, nhưng có thể thấy Trác Bằng lâm vào kết cục như vậy, trong lòng nàng cũng đã tốt hơn rất nhiều, chí ít tên cầm thú này cũng không thể tai họa những người khác nữa.
"Ta phải về!" Giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt khiến tiếng ầm ĩ bốn phía ngừng lại: "Chơi không vui."
"Chơi rất vui mà, ngươi có thể đánh gãy luôn cái chân còn lại của hắn ta." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Chơi không vui." Hạ Mạt lại như không có hứng thú.
"Vậy ngươi chờ ta một chút, ta chơi thêm một hồi nữa rồi lại đi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ngươi nhanh lên." Hạ Mạt có vẻ đồng ý.
Nghe được đối thoại của hai người, mọi người lại có chút cạn lời, nữ cảnh quan nóng bỏng Hạ Mạt này tới đây là để chơi? Không phải nàng tới để bắt người sao?
"Tốt rồi, chớ kêu gào nữa, chỉ gãy một chân mà thôi, không cần phải gào thảm như vậy." Hạ Chí nhìn về phía Trác Bằng, "Giữ lại chút sức lực đợi lát nữa lại kêu gào, hiện tại chưa phải lúc ngươi cảm thấy đau đớn nhất đâu."
"Ngươi, ngươi còn muốn làm gì nữa?" Sắc mặt Trác Bằng trắng bệch, trước đó hắn ta rất kiêu ngạo, nhưng lúc này hắn ta thật sự sợ hãi.
"Thật ra ta vẫn là người biết nói lý, cho nên ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không đánh chết ngươi." Hạ Chí tỏ vẻ an ủi Trác Bằng, "Dù sao thì đánh chết ngươi cũng lợi cho ngươi quá."
Mọi người chỉ thấy buồn cười, đồng thời trong lòng cũng rất thoải mái, không sai, tên khốn kiếp như Trác Bằng nên bị dằn vặt thật lâu, thật đánh hắn ta thật đúng là lời cho hắn ta quá, không khác gì đang giúp hắn ta!
Chẳng qua mọi người cũng cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc Hạ Chí định làm thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn đánh gãy một cái chân khác của Trác Bằng?
"Họ Hạ, ngươi dám động thủ, ta sẽ kiện ngươi!" Trác Bằng cắn răng, chỉ có điều giọng nói của hắn ta có chút ngoài mạnh trong yếu.
Hạ Chí quay đầu quét mắt nhìn bốn phía, sau đó tầm mắt hắn rơi xuống trên người một nữ sinh trong số đó, cất bước đi về phía nàng.
"Hi mỹ nữ, bình nước này là của ngươi sao?" Hạ Chí cười xán lạn.
"A, vâng, đúng vậy." Nữ sinh kia ngẩn ngơ, sau đó vội vàng gật đầu.
Dưới chân nữ sinh có một bình nước sôi, trong căn tin có một phòng nước sôi, cung cấp nước sôi miễn phí cho học sinh, không ít học sinh khi tới căn tin ăn cơm lại tiện thể lấy một bình nước sôi về.
"Ừm, ta mượn bình nước này của ngươi dùng một chút." Hạ Chí cũng không chờ xem người ta có đồng ý hay không đã trực tiếp nhấc bình nước sôi lên.
Đương nhiên nữ sinh này cũng sẽ không có ý kiến gì, một bình nước sôi mà thôi, không phải việc gì lớn.
"Ngươi muốn làm gì?" Trác Bằng có chút kinh hoảng, trên mặt mồ hôi đầm đìa.
"Ta nói, con người ta rất biết nói lý, ngươi sai người hắt canh nóng vào Đồng Đồng nhà ta, đương nhiên ta cũng phải dùng nước nóng để hắt ngươi một chút." Hạ Chí mở bình nước, vẻ mặt hờ hững, "Chẳng qua ngươi yên tâm, ta sẽ không hắt vào mặt ngươi, tuy ngươi không đẹp trai bằng ta, nhưng loại tiểu bạch kiểm như ngươi, giữ mặt lại, đợi khi vào ngục giam sẽ càng được hoan nghênh hơn."
Tiểu bạch kiểm?
Được hoan nghênh hơn?
Không ít người lập tức hiểu được, mặc dù mọi người chưa từng trải qua cuộc sống lao tù, nhưng trong TV, trong tin tức lại thường xuyên có tin tức, một khi có tiểu bạch kiểm vào ngục thường sẽ trở thành thú cưng của nam nhân khác.
"Không, ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm như vậy là phạm tội... A..." Đột nhiên Trác Bằng hét thảm lên, tiếng hét càng thêm thê lương hơn trước kia.
Đám người bốn phía đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó đều tỏ vẻ hưng phấn!
"Oa!"
"Có sáng tạo!"
"Ta thích!"
"Không hổ là Hạ Chí, thật trâu!"