Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 776 - Chương 775: Ta Không Quen Nàng (1)

Chưa xác định
Chương 775: Ta không quen nàng (1)

Thu Đồng nhất thời cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc nữ nhân ở đầu bên kia điện thoại là ai?

Để điện thoại xuống, Thu Đồng nhìn về phía Hạ Chí, đang chuẩn bị nói gì đó, lại thấy Hạ Chí đã mở miệng trước: "Đồng Đồng, hình như trời sắp mưa, chúng ta trở về đi thôi."

"Trời sắp mưa sao?" Thu Đồng ngẩn ra, vô thức ngẩng đầu nhìn trời, một chút lạnh lẽo truyền đến từ trên gương mặt, dường như vừa có một giọt mưa rơi xuống trên mặt nàng.

"Vậy trở về đi." Tuy Thu Đồng cảm thấy cơn mưa này tới một cách quá khó hiểu, nhưng nếu trời đã mưa thật, đương nhiên bọn họ mau trở về sẽ tốt hơn.

Vừa xoay người, đang chuẩn bị rời khỏi bãi biển, đột nhiên Thu Đồng lại cảm thấy không đúng, chờ đã, dường như đối với nàng, trời mưa về nhà là chuyện rất bình thường, nhưng tên lưu manh Hạ Chí này lại vì trời sắp mưa mà chủ động yêu cầu đưa nàng trở về? Chuyện này không được bình thường.

Phải biết rằng, tên gia hỏa này đã từng không chỉ một lần nói muốn tản bộ dưới mưa với nàng, còn ước gì quần áo của nàng ướt nhẹp hết để cho hắn xem. Đừng nói hiện tại chỉ mới có vài giọt mưa nhỏ, dưới tình huống bình thường, cho dù là mưa như thác đổ hơn phân nửa hắn cũng không hy vọng nàng trở về.

"Này, chờ đã, ngươi cố ý dời lực chú ý của ta đúng không?" Thu Đồng lập tức kịp phản ứng, "Cuộc điện thoại vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra?"

"Điện thoại?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên, "Đồng Đồng, điện thoại gì?"

"Này, ngươi đừng giả vờ, khi Tiếu Tiếu gọi điện thoại cho ta, cái gì ngươi cũng nghe được, hiện tại người khác gọi điện thoại cho ta ngươi lại giả như không biết có phải không?" Thu Đồng tức giận, khả năng diễn kịch của gia hỏa này cũng quá giỏi.

"Đồng Đồng, ta cảm thấy nghe trộm điện thoại của ngươi là hành vi không tốt lắm, cho nên vừa rồi ta không nghe." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Hơn nữa điện thoại của ngươi bị cúp máy nhanh như vậy, hẳn là người ta gọi lộn số."

"Người ta không gọi lộn số!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Rõ ràng nàng chỉ đích danh muốn tìm ta đâu."

"À, thân yêu, rất có thể đây là fans của ngươi." Hạ Chí rất nghiêm túc phân tích: "Thật ra ngươi có rất nhiều fan."

Thu Đồng há miệng muốn nói điều gì đó, do dự một chút, cuối cùng nàng cũng không nói ra.

Không bao lâu sau, hai người đã trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, dọc theo đường đi, Thu Đồng vài lần muốn hỏi nhưng cuối cùng nàng đều không hỏi thành lời.

"Đồng Đồng, tuy còn sớm, nhưng ngươi nên đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Đưa Thu Đồng về ký túc xá, sau đó Hạ Chí chuẩn bị rời đi.

"Chờ đã!" Thấy Hạ Chí muốn đi, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được cắn răng hỏi: "Phượng Hoàng là ai?"

"Phượng Hoàng?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt hơi khó hiểu, "Ừm, honey, để ta suy nghĩ."

Hạ Chí tỏ vẻ rất nghiêm túc ở đó tự hỏi, sau đó hắn suy tư chừng ba mươi giây mới mở miệng tiếp tục nói: "Honey, ta không quen nàng."

Không đợi Thu Đồng nói gì, Hạ Chí đã cười xán lạn với nàng: "Đồng Đồng, chúc ngủ ngon."

Hạ Chí tiện tay đóng cửa lại thay Thu Đồng, sau đó nhanh chóng rời đi. Trong ký túc xá, Thu Đồng vô cùng căm tức, nhưng nàng lại không thể làm gì được.

"Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện về tên lưu manh này mà ta chưa được biết nữa?" Thu Đồng có chút vô lực ngồi xuống sofa, nàng vẫn luôn e ngại Hạ Mạt nhất, nhưng sao hiện tại lại đột nhiên xuất hiện thêm một Phượng Hoàng nữa?

Thu Đồng không tin Hạ Chí không nhận ra Phượng Hoàng, trước đây gia hỏa này còn nói hắn không nhận ra Hạ Mạt đây!

Lúc này Hạ Chí đã trở lại ký túc xá của mình, hắn đeo mắt kính, nằm trên ghế sofa xấp xỉ mười phút, sắc mặt có chút ngưng trọng lên.

Sau đó đột nhiên hắn biến mất khỏi sofa.

Ở một thành phố khác.

Bên cạnh quán bar.

Mỗi người đi vào quán bar, cho dù là nam hay nữ đều lập tức bị một nữ nhân đang ngồi trước quầy bar hấp dẫn. Vẻn vẹn chỉ nhờ mái tóc dài đỏ như lửa của nàng đã đủ để hấp dẫn tầm mắt của vô số người, mà bộ váy đỏ dài trên người nàng cũng khiến nàng có vẻ không hợp với quán bar này lắm.

Nhưng thứ hấp dẫn mọi người chân chính lại là dung mạo phong hoa tuyệt đại của nàng, còn có tư thái thành thục gợi cảm ngay cả váy dài cũng không cách nào che giấu nổi.

Mỹ nữ tóc đỏ gọi một ly rượu, nhưng vẫn không uống, mà một đêm này, ít nhất cũng có hơn hai chữ số nam nhân muốn tiếp cận nàng nhưng người nhận được hồi đáp tốt nhất chính là một chữ cút, mà người nhận được hồi đáp kém hơn một chút là bị một cước đá văng, người tương đối thảm hại sẽ đột nhiên khó hiểu hô cháy cháy, sau đó lăn một vòng phóng vào toilet.

Sau khi mười mấy người thử tới gần đều không nhận được kết quả tốt gì, gần như không người nào còn dám đi lên bắt chuyện, mỹ nữ tóc đỏ cứ lẳng lặng ngồi đó như vậy, không ai biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì.

Thời gian dần dần tới nửa đêm, quán bar cũng sắp đóng cửa, cả trai lẫn gái trong quán bar bắt đầu dần kéo nhau rời đi, có người về nhà, có người đi thuê phòng, nhưng mỹ nữ tóc đỏ lại vẫn không rời đi như cũ.

Lại qua thêm nửa giờ, trong quán bar chỉ còn lại hai người, một người là mỹ nữ tóc đỏ, mà người còn lại chính là bartender trong quầy bar.

Thật ra người pha rượu này cũng là ông chủ quán bar, những nhân viên khác trong quán bar đã trở về, chỉ có hắn ta ở lại nơi này. Trên thực tế, buổi tối hắn ta ngủ lại đây không về.

"Mỹ nữ, quán ta sắp đóng cửa." Lúc này, ông chủ quán bar nói với mỹ nữ tóc đỏ: "Nếu như ngươi đang chờ người, ta nghĩ hẳn là hắn không tới."

Bình Luận (0)
Comment