Mỹ nữ tóc đỏ gọi một ly rượu nhưng vẫn không uống, thoạt nhìn đúng là nàng đang chờ người.
"Không, ta chỉ đang đợi những người khác rời đi mà thôi." Trong giọng nói của mỹ nữ tóc đỏ mơ hồ có chút trào phúng, "Ngươi thật không biết ta là ai sao?"
"Mỹ nữ nói đùa, nếu ta quen biết mỹ nữ như ngươi, đương nhiên ta sẽ nhớ kỹ ngươi." Ông chủ quán bar mỉm cười, nụ cười của hắn ta còn rất quyến rũ. Trên thực tế, ông chủ quán bar này khá trẻ tuổi, cũng đẹp trai, có người nói không ít nữ hài tử đến quán bar đều là vì ông chủ quán bar này.
Không đợi mỹ nữ tóc đỏ nói thêm gì, ông chủ quán bar lại mở miệng: "Nếu mỹ nữ nguyện ý, không bằng ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì đi?"
"Ta tên Phượng Hoàng." Trong giọng nói của mỹ nữ tóc đỏ có một chút quái dị.
"Phượng Hoàng? Tên của ngươi thật có cá tính..." Ông chủ quán bar nói đến đây, lại đột nhiên giống là nghĩ tới chuyện gì, lập tức sắc mặt đại biến: "Chờ đã, ngươi, ngươi là Phượng Hoàng? Phượng Hoàng kia?"
Ông chủ quán bar trong giọng nói xuất hiện một tia khủng hoảng, hiển nhiên, rốt cục hắn nhớ tới Phượng Hoàng danh tự này, quả thật là hắn không nhận ra Phượng Hoàng, nhưng hắn vẫn biết Phượng Hoàng, bởi vì hắn đã chiếm được cảnh cáo, một người phụ nữ tên là Phượng Hoàng, đang ở đối mấy người bọn họ này tiến hành truy sát, mà mỗi một người bọn hắn, một khi bị Phượng Hoàng gặp phải, sẽ chân chính hài cốt không còn!
"Không sai, ta chính là Phượng Hoàng kia." Phượng Hoàng xinh đẹp kia đôi mắt biến thành đến mức dị thường lạnh băng, trên người phát ra một cỗ sát khí ác liệt: "Ta sẽ thiêu chết các ngươi này cái gọi là Hắc Ám Đế Quốc mỗi người!"
"Phượng Hoàng, ai đốt chết ai còn chưa nhất định... A!" Ông chủ quán bar còn chưa nói hết lời đã đột nhiên hét thảm một tiếng, cả người bốc cháy lên.
Chẳng qua tiếng hét thảm thiết của hắn ta cũng không kéo dài quá lâu, vẻn vẹn chỉ vài giây đồng hồ, hắn ta đã bị thiêu thành tro tàn.
Tro tàn chân chính, cái gì cũng không còn.
Cho tới giờ khắc này, rốt cục Phượng Hoàng cũng bưng ly rượu lên, đưa đến bên môi, nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó đặt ly rượu xuống.
"Ngươi đã đến rồi." Giọng nói của Phượng Hoàng đột nhiên trở nên dịu dàng động lòng người, "Muốn uống chung một ly không?"
"Không có hứng thú." Giọng nói rất hờ hững, mà bên cạnh Phượng Hoàng cũng đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Phượng Hoàng xoay người nhìn nam nhân này, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy nhu tình như nước: "Không sao, ta biết ngươi còn hận ta."
"Ta chỉ không có hứng thú với ngươi!" Nam nhân này dĩ nhiên là Hạ Chí, ngữ khí của hắn hết sức hờ hững.
"Biến hóa của ngươi thực sự quá lớn." Phượng Hoàng nhẹ nhàng thở dài, "Nhớ kỹ trước đây, mỗi một lần ngươi đều như tiểu hài tham ăn, thế nào cũng không chịu..."
"Câm miệng!" Trên người Hạ Chí tản mát ra sát khí lạnh thấu xương: "Không nên chơi chiêu trước mặt ta, ta có thể bảo đảm ngươi không còn cơ hội Phượng Hoàng Niết Bàn!"
Phượng Hoàng bắt đầu im lặng, sau đó nàng lại mở miệng nói: "Ngươi chủ động tới tìm ta hẳn đã xảy ra chuyện gì đó?"
"Đêm nay có người gọi điện thoại cho Đồng Đồng, nhắc tới tên ngươi." Hạ Chí lạnh lùng nói.
"Không phải ta." Phượng Hoàng lắc đầu.
"Ta biết không phải ngươi, nếu không ngươi còn có thể ngồi ở nơi này sao?" Hạ Chí cười lạnh một tiếng.
"Người trong giới dị năng đều biết quan hệ của chúng ta trước kia, nhưng lấy năng lực hiện tại của ngươi thế mà ngươi lại không tìm được người này. Trong ấn tượng của ta, gần như không người nào có thể làm được điểm này." Phượng Hoàng trầm ngâm một chút: "Nhưng ta sẽ chú ý, nếu như ta biết đó là ai, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Không cần!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng, "Người ta có thể tự tìm, ta chỉ đến để nói cho ngươi biết một việc!"
"Chuyện gì?" Nét mặt Phượng Hoàng có chút bất an mơ hồ.
"Vĩnh viễn không nên xuất hiện trước mặt Đồng Đồng!" Hạ Chí lạnh lùng phun ra những lời này, sau đó đột nhiên biến mất.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Phượng Hoàng xuất hiện một chút mất mát, nàng một hơi cạn sạch rượu trong ly, oanh một tiếng, hỏa diễm đột nhiên bao trùm cả quán bar, mà một giây sau, nàng xuyên qua hỏa diễm chậm rãi rời khỏi quán bar.
Lúc này, thủ đô.
Trong một tòa tứ hợp viện cổ xưa lại xa hoa có một nữ tử váy trắng đang đứng trong sân, sau lưng nàng là một nữ nhân đang đứng.
"Quả nhiên Hạ Chí rất lợi hại, nếu không phải ta đã sớm có chuẩn bị, rất có thể ta đã bị hắn tìm được." Giọng nói của nữ tử váy trắng vô cùng động lòng người, hệt như thiên âm.
"Đát Kỷ tiểu thư, vì sao chúng ta không trực tiếp đi giết hắn?" Nữ nhân sau lưng lại tỏ vẻ không phục: "Cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại bằng Ngũ Hành Nguyên Soái chúng ta liên thủ lại mới đúng?"
"Đúng là hắn còn lợi hại hơn so với các ngươi liên thủ lại." Nữ tử váy trắng chính là Đát Kỷ, nàng dùng giọng nói tự nhiên vô tình hủy diệt huyễn tưởng của nữ nhân phía sau: "Dù là toàn bộ Thiên Cung chúng ta, ta cũng không tin có người có thể đánh bại hắn thật."
"Đát Kỷ tiểu thư, ý của ngươi là chúng ta vốn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ?" Nữ nhân phía sau có chút không phục.
"Ta là Đát Kỷ." Đát Kỷ cười nhẹ nhàng: "Không có chuyện gì ta không làm được."
Khẽ thở ra một hơi, Đát Kỷ tiếp tục nói: "Chỉ có điều, bất luận làm chuyện gì ta cũng yêu cầu mình phải có tự tin trăm phần trăm, ừm, dùng danh từ của thế giới này để miêu tả, ta là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ."
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Đát Kỷ đột nhiên biến mất, giọng nói cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Mấy người các ngươi đi ra hết cho ta!"