Bốn bóng người đột nhiên xuất hiện, ba nam một nữ, cùng nhau hành lễ với Đát Kỷ: "Đát Kỷ tiểu thư."
"Ta biết năm người các ngươi còn có ý khác, bởi vì các ngươi còn có những nhiệm vụ khác!" Giọng nói của Đát Kỷ trong trẻo nhưng lạnh lùng động lòng người: "Hiện tại ta nói rõ cho các ngươi một việc, bất luận là ở nơi này hay là ở Thiên Cung, ta giết các ngươi rồi, sẽ không có bất kỳ người nào truy cứu trách nhiệm ta, hẳn các ngươi cũng hiểu rõ điểm này!"
"Vâng, Đát Kỷ tiểu thư, chúng ta biết!" Năm người gần như trăm miệng một lời, sắc mặt đều hơi bất an.
"Những chuyện mờ ám các ngươi làm lúc trước, ta có thể không so đo, nhưng từ giờ trở đi, nếu trong số các ngươi có bất kỳ người nào dám làm trái mệnh lệnh của ta, ta nhất định sẽ khiến người đó phải chết ở chỗ này!" Trong giọng nói lạnh lùng của Đát Kỷ có lãnh khốc rất rõ ràng.
"Vâng, Đát Kỷ tiểu thư." Năm người cùng khom người, "Chúng ta nhất định sẽ răm rắp nghe lời ngài!"
"Rất tốt." Đột nhiên Đát Kỷ tươi cười, giọng nói cũng không còn lạnh lùng nữa: "Tốt rồi, các ngươi đi nghỉ ngơi đi, thật ra thế giới này chơi rất vui."
Năm người khom người xin cáo lui, trong lòng đều nhịn một luồng khí lạnh, giờ khắc này, bọn hắn đã có thể xác định một việc, đó chính là từ giờ trở đi, bọn hắn nhất định phải hoàn toàn tuân theo ý nguyện của Đát Kỷ.
Chính như Đát Kỷ đã nói, cho dù Đát Kỷ lấy lý do gì để giết chết bọn hắn, khi trở lại Thiên Cung, Đát Kỷ cũng sẽ bình yên vô sự, ở nơi này, sẽ không có người nào đi truy cứu trách nhiệm của Đát Kỷ.
Đát Kỷ ngẩng đầu nhìn một phương hướng khác, ở phía kia cách nơi đây mấy ngàn dặm chính là trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Lúc này, Hạ Chí đã trở lại ký túc xá của mình, chỉ có điều hắn lại phát hiện vậy mà ghế sofa của hắn đã bị người khác chiếm, mà người chiếm sofa của hắn chính là Charlotte.
Nói cho đúng hơn là Charlotte đã thành người lớn.
Khi Charlotte còn là một tiểu hài tử ba tuổi, cho dù nàng nằm trên ghế sofa cũng không chiếm lấy vị trí quá lớn, nhưng bây giờ, Charlotte chân dài eo nhỏ đường cong kinh người gần như đã lấp đầy nguyên cái ghế sofa.
"Đứng lên." Hạ Chí đi tới bên cạnh sofa, hờ hững nói một câu.
Charlotte lại không có phản ứng, dường như nàng đã ngủ thiếp đi, hơn nữa nàng còn mặc một bộ áo ngủ rất gợi cảm, nơi nên lộ nơi không nên lộ đều lộ rõ ra ngoài.
Hạ Chí vươn tay, bế nàng lên từ trên ghế sofa sau đó tiện tay quăng ra, ném nàng vào phòng ngủ.
Sau đó, Hạ Chí lại nằm dài lên ghế sofa.
"Ba ba, có phải ngươi không khỏe lắm a?" Thanh âm thanh thúy truyền đến, Charlotte từ bên trong chạy ra, nhưng lần này, lại đã nhỏ đi Charlotte.
Charlotte lại bò lên trên sofa, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Hạ Chí: "Mới vừa rồi ngươi đã ném một đại mỹ nữ vô cùng gợi cảm lên giường, kế tiếp không phải ngươi nên nhào lên trên người nàng sao?"
Không đợi Hạ Chí nói gì, Charlotte tiếp tục nói: "Thế nhưng ba ba ngươi lại có thể chạy trở lại nằm lên ghế sofa, hành động này hoàn toàn không bình thường, nếu không ba ba đi gặp bác sĩ đi?"
"Bốp!" Hạ Chí trực tiếp tát Charlotte một cái, đương nhiên không phải đánh mặt.
"Hạ Chí chết tiệt, sao ngươi lại thích đánh mông người ta như thế?" Charlotte làm như muốn nổi đóa, "Rất đau!"
"Lần sau ta sẽ đánh mặt ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói.
"A, vậy hay là cứ đánh mông đi." Charlotte bày vẻ mặt như ăn mướp đắng, "Người ta còn phải dựa vào mặt để kiếm cơm đây!"
Hạ Chí nắm Charlotte lên, lại ném nàng vào phòng ngủ.
Lần này Charlotte không đi ra ngoài nữa.
Ngày thứ hai, hơn bảy giờ sáng.
Tiếng gõ cửa đánh thức Thu Đồng, nàng dụi dụi mắt, ngáp một hơi, trong lòng lại mắng Hạ Chí, đều do tên khốn kiếp kia làm hại tối hôm qua nàng lại mất ngủ.
Hiện tại vất vả lắm mới ngủ được một chút lại bị đánh thức, sáng sớm như thế, hơn phân nửa lại là tên lưu manh đáng chết!
Rời giường đi mở cửa, nhìn người tí hon đứng ở cửa, Thu Đồng ngẩn người, vậy mà người gõ cửa phòng nàng lại không phải Hạ Chí?
"Charlotte, một mình ngươi tới sao?" Thu Đồng vừa để Charlotte vào cửa vừa nói.
"Đúng vậy, chỉ một mình ta." Charlotte chớp chớp mắt, "Đồng Đồng tỷ tỷ, ba ba lại bỏ lại một mình ta rồi, lần này ta phải tới ở chung với tỷ!"
"Bỏ lại một mình ngươi?" Thu Đồng có chút mơ hồ, sau đó đột nhiên nàng tỉnh táo lại: "Chờ đã, Charlotte, không phải cha ngươi đã đi rồi chứ?"
"Đúng vậy, ba ba đã đi rồi, ba ba nói hắn muốn đi chuyến tàu sớm nhất." Charlotte bĩu môi, "Ta cảm thấy chắc chắn ba ba đang lừa dối ta, tàu hoả thời này chạy rất nhanh, hắn cần gì phải đi sớm như vậy?"
"Cha ngươi chính là tên lừa đảo!" Thu Đồng có chút buồn bực, vậy mà tên lưu manh này lại có thể đi trước thời hạn!
Lúc đầu Thu Đồng hy vọng Hạ Chí có thể đi sớm một chút, nhưng lúc ấy gia hỏa này đã nói đợi sau khi trận tranh tài giữa các trường trung học phổ thông kết thúc hắn mới đi. Vậy mà bây giờ hắn còn chưa chào hỏi câu nào đã đột nhiên chạy mất, tuyệt đối là có vấn đề!
"Chắc chắn tên lưu manh chết bầm này không muốn ta hỏi chuyện về Phượng Hoàng gì đó kia!" Thu Đồng tức giận nghĩ thầm, tối hôm qua nàng cũng vì cái tên Phượng Hoàng này nên mới mất ngủ, hiện tại nàng lại càng cảm thấy cái tên này có vấn đề.
Thu Đồng vốn đã tức giận, rốt cục nàng cũng không thể nhịn được nữa, cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Hạ Chí.