"Chủ số máy ngươi gọi hiện đang nhớ Đồng Đồng, nếu như ngươi là Đồng Đồng, xin không cần tắt máy..." Trong điện thoại truyền đến giọng nói hiếm thấy khiến Thu Đồng thiếu chút nữa đã cúp điện thoại, nhưng vào lúc này, Hạ Chí đã nhận điện thoại.
"Đồng Đồng, ngươi đã dậy rồi sao?" Giọng nói của Hạ Chí truyền đến.
"Ngươi đang ở đâu?" Thu Đồng tức giận hỏi.
"À, honey, ta mới vừa tới trạm xe lửa." Hạ Chí trả lời.
"Không phải ngươi nói đợi khi trận tranh tài kết thúc ngươi mới đi sao?" Thu Đồng có chút tức giận.
"Đồng Đồng, ta đã xem thử lịch trình, phát hiện trận đấu này không có gì khó khăn, vì thế ta cũng không cần tới đó." Hạ Chí còn có lý do rất đầy đủ: "Tình huống trong nhà Phi Phi cũng có chút biến cố, nàng cần mau chóng trở về."
"Dù sao thì chuyện gì ngươi cũng có lý do!" Thu Đồng có chút tức giận: "Trong vòng nửa tháng ngươi đừng trở về!"
Hơi tức giận lưu lại những lời này, sau đó Thu Đồng cúp điện thoại, chỉ có điều trong lòng nàng lại cứ thấy phiền muộn khó hiểu.
Trạm xe lửa Thanh Cảng.
Hạ Chí cất điện thoại, đẩy xe lăn đi vào cửa xoát vé, chuyến xe lửa tới Tô Thành đang bắt đầu xoát vé.
"Thu Đồng sao?" Trên xe lăn, Tô Phi Phi nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Hạ Chí gật đầu.
Tô Phi Phi cũng không nói gì nữa, rất nhanh hai người đã thuận lợi thông qua cửa xoát vé, lên xe lửa.
"Tiên sinh, cần giúp đỡ không?" Ở khu chờ lên xe lửa, tiếp viên hàng không thấy Tô Phi Phi đang ngồi trên xe lăn vội vàng đi tới.
"Không cần, cảm ơn." Hạ Chí mỉm cười, sau đó lại bế Tô Phi Phi lên từ xe lăn, nhẹ nhàng đặt nàng vào chỗ ngồi, tiếp đó hắn xếp xe lăn lại đặt ở bên cạnh, mà tiếp sau hắn cũng ngồi xuống theo. Toàn bộ quá trình rất tự nhiên, cũng có vẻ rất nhẹ nhàng, ở trong mắt người khác, thoạt nhìn dường như hắn đã làm chuyện này vô số lần.
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp tươi cười, dưới cái nhìn của nàng, nam nhân này đối xử với bạn gái thật tốt.
Chẳng qua trong lúc nàng nhìn rõ gương mặt Tô Phi Phi, nàng lại thầm khen ngợi một câu từ tận đáy lòng: "Tiên sinh, bạn gái của ngài thật xinh đẹp."
"Ngươi cũng rất đẹp." Trả lời lại là Tô Phi Phi, nàng cười nhẹ với tiếp viên hàng không: "Ngươi cứ bận chuyện của mình đi, không cần lo cho chúng ta, ta có người chăm sóc."
"Được." Tiếp viên hàng không gật đầu: "Hai vị có cần gì cứ việc gọi ta là được."
Tiếp viên hàng không mau chóng rời đi, mà trên mặt Tô Phi Phi vẫn là nụ cười điềm đạm, nàng liếc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đã rất nhiều năm ta không ra khỏi nhà, lúc đầu ta cảm thấy lo lắng, sợ bản thân mình không thể thích ứng, chẳng qua hiện tại ta lại cảm thấy rất thoải mái, cũng không vấn đề gì."
"Không cần lo lắng, có ta ở đây." Giọng điệu của Hạ Chí hết sức ôn hòa.
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, nàng biết, nguyên nhân mình không cảm thấy có điểm nào khó thích ứng cũng rất đơn giản, đó là vì Hạ Chí đang ở bên cạnh nàng.
Tô Phi Phi không nói gì thêm, nàng có vẻ rất an tĩnh, Hạ Chí cũng không quấy rối nàng, hắn vốn không hỏi nàng bất kỳ chuyện riêng tư gì.
Đương nhiên, có lẽ Hạ Chí đã sớm biết tình huống trong nhà nàng, dù sao thì chỉ cần hắn muốn biết, trên cơ bản, gần như phần lớn chuyện hắn đều có thể biết được.
Mấy giờ sau đoàn tàu chạy tới Tô Thành. Tô Thành là một thành thị có năm triệu nhân khẩu, nhưng ở Trung Quốc, quốc gia có rất nhiều thành phố tới ngàn vạn nhân khẩu, Tô Thành với năm triệu nhân khẩu không thể tính là thành phố lớn, tối đa cũng chỉ có thể tính là thành thị hạng hai.
Ba giờ chiều, một chiếc xe taxi ngừng lại trước cửa một trang viên cỡ lớn ở vùng ngoại thành phía nam Tô Thành. Cửa xe được mở ra, Hạ Chí bước ra từ bên trong trước, sau đó hắn lấy xe lăn đã được xếp gọn trong cốp ra, mở xe lăn đặt dưới đất, sau cùng hắn mới mở một cánh cửa khác của xe ôm Tô Phi Phi ra ngoài, đặt trên xe lăn.
Taxi rời đi, Hạ Chí đẩy xe lăn, không chút hoang mang đi về phía cổng chính.
Cổng đóng chặt, lúc này có một bảo vệ xuất hiện ở bên trong cổng, cách cổng hỏi thăm: "Các ngươi tới đây làm gì? Đây là nhà riêng, không phải điểm du lịch."
Tô Thành có thể tính là thành phố du lịch, hàng năm có rất nhiều người tới nơi này du lịch, mà nhìn từ bên ngoài, trang viên này càng giống như một lâm viên cổ đại, hẳn bảo vệ bên trong cũng đã từng gặp phải tình huống có du khách chạy đến nơi này thăm quan.
"Ta ở đây." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Ngươi là bảo vệ mới tới đây làm được mấy năm đúng không?"
"Ngươi ở đây?" Bảo vệ nhìn Tô Phi Phi với ánh mắt hoài nghi, có lẽ là vì Tô Phi Phi quá xinh đẹp, cũng có lẽ là vì khí chất điềm đạm trên người Tô Phi Phi ảnh hưởng đến bảo vệ này, cho nên mặc dù bảo vệ không tin lắm nhưng cũng không nổi nóng: "Vị tiểu thư này, ta đã làm việc ở đây được năm năm, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng thấy ngươi."
"Ta đã rời khỏi hơn bảy năm." Tô Phi Phi cười nhẹ, "Ngươi đi hỏi người khác một chút đi, ta là Tô Phi Phi."
Bíp bíp...
Lúc này phía sau có tiếng còi ô tô truyền đến, một chiếc Ferrari xuất hiện ở cổng, lái xe là một nữ hài còn khá trẻ, nàng tỏ vẻ mất hứng: "Làm gì vậy? Mở cửa nhanh!"
Lúc này bảo vệ vội vã mở cửa ra, đồng thời còn bước nhanh đến Ferrari: "Cửu tiểu thư, xấu hổ, vị tiểu thư này nàng cũng ở nơi này, ngài biết nàng không?"
"Không nhận ra, nhà của chúng ta không có kẻ tàn phế nào phải ngồi xe lăn!" Nữ hài trẻ tuổi kia tỏ vẻ không vui, "Được rồi, mau tránh ra, ta còn phải đi vào, còn có đuổi bọn lừa đảo đi!"