Thoạt nhìn nữ tử trẻ tuổi này còn chưa tới hai mươi tuổi, lớn lên cũng có thể tính là xinh đẹp, mặc dù không được khuynh quốc khuynh thành như Tô Phi Phi, nhưng cũng không thẹn với hai chữ mỹ nữ. Chỉ có điều thái độ của nàng lại khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Nàng ngồi trên xe còn chưa xuống tới, đương nhiên xe cũng còn chưa tắt lửa, trên thực tế, nàng vừa nói xong đã trực tiếp đạp chân ga, chuẩn bị chạy ào vào cổng lớn.
Bảo vệ sợ hết hồn, vội vàng tránh ra bên cạnh, chẳng qua hắn ta lập tức phát hiện hắn ta lo lắng là vô ích, bởi không biết xe bị làm sao lại có thể không hề nhúc nhích.
"Chuyện gì xảy ra?" Nữ tử này giẫm chân ga vài lần, tiếng máy nổ vang ngay cả bảo vệ đang đứng bên cạnh cũng có thể nghe được, nhưng xe có làm thế nào cũng không động.
"Cửu tiểu thư, hình như chiếc xe này có chút vấn đề." Rốt bảo vệ cũng cục không nhịn được mà nói.
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Đây là xe ta mới vừa mua!" Nữ hài bị gọi là cửu tiểu thư rất bất mãn, "Ngươi mau tránh ra!"
Nhìn Tô Phi Phi ngồi trên xe lăn một cái, vị cửu tiểu thư này lại hừ một tiếng: "Thực đúng là không may!"
"Thật ra, xe của ngươi hư thật rồi." Giọng nói lạnh nhạt đúng lúc vang lên.
"Ngươi đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn, rõ ràng xe của ta còn tốt..." Cửu tiểu thư kia thật sự buồn bực, hiển nhiên mới vừa mua xe đã gặp sự cố khiến nàng rất khó chịu.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn ngắt lời cửu tiểu thư, cửu tiểu thư ngẩn người.
"Ngươi làm gì vậy?" Bảo vệ kịp phản ứng trước, vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại: "Mau dừng tay!"
Oanh!
Rầm!
Thình thịch!
Tiếng vang cũng không dừng lại, không biết từ lúc nào trên tay Hạ Chí đã nhiều thêm một cây búa, mà lúc này, hắn đang cầm cây búa đập mạnh lên Ferrari!
Mà lúc này, trên tay bảo vệ cũng nhiều thêm một cây gậy cảnh sát, hắn cầm cây gậy cảnh sát đánh về phía Hạ Chí.
Hạ Chí tiện tay bổ ra một búa đập trúng tay phải của bảo vệ.
Bảo vệ đau đớn hừ một tiếng, gậy cảnh sát rơi xuống đất, mà ngay sau đó Hạ Chí lại đánh ra một búa, nện lên trên đùi bảo vệ, trực tiếp đập bảo vệ ngã xuống đất.
Mà động tác của Hạ Chí cũng không dừng lại, cây búa tiếp tục đập tới Ferrari.
"Ngươi làm gì vậy? Ngươi mau dừng tay... A, đừng nện ta... Ngươi làm gì thế? Ta muốn gọi người..." Cửu tiểu thư kia không ngừng hét lên sợ hãi, nàng còn đang ngồi trên xe, vốn còn chưa có cơ hội đi xuống, mà cây búa kia cũng vô số lần gõ sượt qua gò má nàng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đập trúng nàng, khiến nàng sợ đến mức cuối cùng dứt khoát cúi người xuống, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, chỉ nghe tiếng bịch bịch không ngừng truyền đến.
"Người đâu, mau tới đây, ngoài cổng chính có người tập kích cửu tiểu thư!" Bảo vệ trên đất lớn tiếng kêu la, mà Hạ Chí cũng không ngăn cản hắn ta, chỉ cầm lấy cây búa tiếp tục điên cuồng đập một trận.
Tô Phi Phi lẳng lặng ngồi trên xe lăn, trên mặt vẫn là vẻ điềm đạm như cũ, đối với cách làm của Hạ Chí, dường như nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà hiển nhiên nàng cũng không hề có ý ngăn cản Hạ Chí làm như thế.
Hạ Chí cứ đập thêm vài phút đồng hồ như vậy, sau đó rốt cục hắn cũng ngừng lại, mà nghe được tiếng vang đã ngừng lại, rốt cục cửu tiểu thư cũng thử thăm dò ngẩng đầu, sau đó nàng lại cảm thấy muốn khóc, này… đây còn là xe mới của nàng sao?
Xe này đã bị nện đến hệt như đống sắt vụt, đừng nói là xe mới, ngay cả mấy chiếc xe đang trong trạng thái báo hỏng, không thể sử dụng được nữa, thoạt nhìn cũng tốt hơn chiếc xe này nhiều!
"Ta nói rồi, xe của ngươi hư thật." Giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Cửu tiểu thư ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Chí, tức giận dị thường: "Ngươi, ngươi tên hỗn đản này..."
Cửu tiểu thư đang muốn mắng chửi người lại phát hiện Hạ Chí lại giơ lên cây búa, khí thế lập tức yếu đi ba phần: "Ngươi là ai? Sao ngươi lại muốn đập xe của ta? Ta nói cho ngươi biết..."
"Hiện tại hướng mau xin lỗi Phi Phi." Hạ Chí ngắt lời vị cửu tiểu thư này, trong giọng nói có một tia hờ hững, "Nếu không, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi, để ngươi nếm thử mùi vị khi ngồi trên xe lăn!"
"Nói, xin lỗi?" Cửu tiểu thư nhìn Tô Phi Phi cách đó không xa, sau đó rốt cuộc nàng cũng hiểu được, "Ta, dựa vào cái gì mà ta phải đi xin lỗi nàng? Nàng vốn là..."
Hai chữ tàn phế thiếu chút nữa đã thốt ra khỏi miệng, nhưng cửu tiểu thư thấy cây búa kia đã bị giơ lên cao cao, nàng lập tức khiếp sợ, hai chữ kia bị nàng cứng rắn nuốt xuống.
"Ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngươi chớ làm loạn, ngươi có biết đây là nơi nào không? Nơi này là..." Cửu tiểu thư ngoài mạnh trong yếu, hiển nhiên nàng thật sự bị Hạ Chí dọa sợ.
"Ta biết nơi này là Tô gia." Giọng nói điềm đạm vang lên, người nói chuyện chính là Tô Phi Phi: "Ngươi xếp hạng thứ chín, nếu ta nhớ không lầm, hẳn ngươi là Đình Đình. Ngươi đã thay đổi nhiều, năm đó khi ta rời khỏi nhà, tuy ngươi đã mười hai tuổi, nhưng thoạt nhìn lại chỉ như người mới bảy tám tuổi, vóc dáng rất nhỏ."
"Ngươi, ngươi là..." Cửu tiểu thư này chính là Tô Đình Đình, mà lúc này nàng mới chính thức nghiêm túc nhìn về phía Tô Phi Phi, sau đó liền kinh hô một tiếng: "A, ngươi, ngươi là Phi Phi tỷ? Nhưng, nhưng tỷ, không phải tỷ đã chết rồi sao?"
"Ta còn sống, hiện tại ta đã trở về." Tô Phi Phi cười nhẹ.