"Oa, Phi Phi tỷ, thật sự là tỷ!" Rốt cục Tô Đình Đình cũng bước từ trên xe xuống, nàng chạy đến trước mặt Tô Phi Phi, vẻ mặt kinh ngạc, "Tỷ, sao tỷ lại ngồi trên xe lăn rồi? Khi muội còn bé muội thích nhất là xem tỷ khiêu vũ rồi, muội vẫn luôn rất sùng bái tỷ, tỷ vừa xinh đẹp nhất, đàn lại rất hay, múa hay nhảy đều tuyệt vời… Ai ya, nói chung là cái gì tỷ cũng là giỏi nhất. Khi muội nghe nói tỷ đã chết, muội còn khóc nguyên một buổi tối đây!"
"Khi ngươi còn bé cũng rất đáng yêu." Tô Phi Phi điềm nhiên cười.
"Trưởng thành lại không thể yêu." Hạ Chí lại đúng lúc tiếp lời.
"Phi Phi tỷ, người này ai vậy? Thật đáng ghét, người ta vất vả lắm mới mua được một chiếc xe mới, vậy mà hắn lại..." Tô Đình Đình rất bất mãn.
"Tô Đình Đình tiểu thư, nếu như ngươi không muốn quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, tốt nhất hiện tại ngươi nên xin lỗi Phi Phi!" Hạ Chí dùng giọng lạnh lùng ngắt lời Tô Đình Đình.
"Này, bản thân ngươi sao lại như vậy? Ta và Phi Phi tỷ đã nhận nhau rồi..." Tô Đình Đình sửng sốt, hiển nhiên nàng cho rằng chuyện này đã qua.
"Lập tức xin lỗi!" Hạ Chí lạnh lùng phun ra bốn chữ.
"Ngươi!" Tô Đình Đình có chút tức giận, nhưng nhìn nhìn xe mới bị nện tới gần như nát nhừ, trong lòng nàng lại phát lạnh, sau đó nàng hừ nhẹ một tiếng: "Xin lỗi thì xin lỗi, này, không phải ta sợ ngươi, ta thật tâm muốn xin lỗi Phi Phi tỷ mà thôi!"
Quay đầu nhìn về phía Tô Phi Phi, Tô Đình Đình tiếp tục nói: "Phi Phi tỷ, thật xin lỗi, muội không biết là tỷ, muội tưởng có đám lừa đảo nào tới đây… Tỷ không biết đâu, hai ngày trước muội đã gặp phải một tên lừa gạt, hắn ta đã lừa gạt rất nhiều tiền của muội, làm hại hiện tại muội chỉ có thể mua được Ferrari, cho nên muội đặc biệt chán ghét đám lừa đảo."
Dừng một chút, Tô Đình Đình lại bổ sung: "Còn có, Phi Phi tỷ, hai chữ tàn phế muội nói không có ác ý đâu, muội chỉ muốn nói tàn tật..."
"Phi Phi không phải tàn tật." Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Này, ta biết rồi, Phi Phi tỷ chỉ đi đứng bất tiện, được chưa?" Tô Đình Đình có chút tức giận: "Không phải ta chỉ nói sai một câu thôi sao? Ngươi cũng không cần đập xe của ta thành như vậy chứ? Xe mới của ngươi ta hiện tại đã không cách nào sửa được nữa rồi!"
"Hắn chỉ quan tâm ta thôi." Tô Phi Phi cười nhẹ, sau đó lại nhìn về phía Hạ Chí: "Đình Đình vốn không xấu, nàng cũng đã xin lỗi rồi, hay là bây giờ chúng ta đi vào thôi?"
"Được." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, tiện tay ném cây búa xuống đất, sau đó lại đi đến sau lưng Tô Phi Phi đẩy xe lăn, đi tới cửa chính.
"Chờ đã." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía trước, theo giọng nói này là một đám người đi tới.
Dẫn đầu đi ở phía trước nhất là một nam nhân trẻ tuổi, chừng ba mươi, anh tuấn cao lớn, khí chất không tầm thường, mà sau lưng hắn ta lại là một đám bảo vệ.
Nam nhân trẻ tuổi đi tới vị trí cách mọi người không xa lại ngừng lại, quét bốn phía một cái, trầm giọng hỏi: "Ở đây đã có chuyện gì xảy ra?"
Không đợi người khác trả lời, tầm mắt của nam nhân trẻ tuổi đã rơi xuống trên người Tô Phi Phi, sau đó biến sắc, hơi kinh ngạc, còn có chút khó có thể tin: "Phi Phi?"
"Tam ca, đã lâu không gặp." Tô Phi Phi cười nhẹ.
"Phi Phi, thật sự là ngươi?" Trên mặt nam nhân trẻ tuổi không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, "Ngươi không sao?"
Không đợi Tô Phi Phi trả lời, nam nhân trẻ tuổi lập tức nói: "Thật tốt quá, ngươi trở về là tốt rồi, đến đến, theo ta đi vào trước, có việc gì đợi lát nữa lại nói."
Thấy tình huống này, những tên bảo vệ chung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có chuyện gì lớn, ngược lại tên bảo vệ giữ cửa lại có chút buồn bực, xem ra lần này hắn ta bị người đánh vô ích.
Đương nhiên Tô Đình Đình cũng rất phiền muộn, Ferrari mới tinh của nàng cứ bị hỏng như vậy, hơn nữa dường như hiện tại nàng còn không cách nào đòi bồi thường.
"Đình Đình, ngươi đẩy Phi Phi vào đi." Lúc này nam nhân trẻ tuổi lại mở miệng nói.
Nghe nói như thế, Tô Đình Đình ngẩn ra, vô thức đưa mắt nhìn Hạ Chí, không phải người này đang đẩy Tô Phi Phi sao?
"Có ta là được." Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên.
"Ngươi không thể vào." Nam nhân trẻ tuổi nhìn về phía Hạ Chí, giọng điệu lạnh lùng: "Ta không muốn biết ngươi và Phi Phi có quan hệ thế nào, bởi vì bất luận các ngươi có quan hệ thế nào, đối với Tô gia chúng ta, ngươi vẫn luôn là người ngoài, mà người ngoài không thể vào Tô gia chúng ta."
"Tam ca, hắn là Hạ Chí, hắn không phải người ngoài." Giọng nói của Tô Phi Phi vẫn điềm đạm như cũ, nhưng giọng điệu lại rất kiên định: "Ta cần hắn theo ta đi vào."
"Phi Phi, nếu như ngươi nhất định muốn hắn đi cùng với ngươi, như vậy thật xin lỗi, ngươi không thể vào." Nam nhân trẻ tuổi cũng có vẻ rất kiên quyết: "Ngươi có thể rời đi, như vậy, ta sẽ coi như ngươi chưa bao giờ trở lại."
"Tam ca, ngươi cần gì phải làm vậy? Để bạn trai của Phi Phi tỷ đi vào chung thì có gì ghê gớm đâu?" Lúc này Tô Đình Đình lại không nhịn được nói.
"Đình Đình, ngươi không hiểu thì chớ nói bậy bạ!" Nam nhân trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, "Phi Phi, ta nói lại lần nữa, hoặc là ngươi đi vào một mình, hoặc là hiện tại ngươi quay đầu rời đi, không còn lựa chọn khác!"
"Tam ca, nói như ngươi sẽ bị đòn." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói.
Phốc!
Tô Đình Đình không nhịn được bật cười, Phi Phi tỷ dùng giọng cực kỳ êm ái để nói ra những lời này, sao nghe có vẻ khôi hài vậy?
"Bị đánh?" Nam nhân trẻ tuổi không nhịn được cười: "Phi Phi, ở chỗ này, không có ai dám đánh Tô Tuấn Lương ta... Ách!"
Nam nhân trẻ tuổi mới vừa nói ra tên của mình đã không nhịn được mà hừ một tiếng đau đớn, hiển nhiên hắn ta đã bị đòn.