"Này, ngươi nói lời ấy này quá đáng lắm rồi?" Tô Đình Đình ở bên cạnh không nhịn được, dùng chiêu như vậy để ép buộc Phi Phi tỷ, người này cũng quá không biết xấu hổ đi?
"Phi Phi, con, nếu con không cử hành hôn lễ với Tiểu Tào, mẹ, mẹ nhất định sẽ, sẽ chết không nhắm mắt..." Lại đúng lúc này, mẫu thân Tô Phi Phi cũng thở phì phò nói. Không thể không nói, mẫu thân Tô Phi Phi thật đúng là trợ công tốt nhất cho Tào Thực.
Trong mắt Tào Thực lóe lên vẻ đắc ý, hắn ta tin chắc, dưới tình huống này, bất luận Tô Phi Phi có không muốn đến cỡ nào cũng sẽ đồng ý, chí ít, cũng sẽ tạm thời đồng ý, mà hắn ta cũng chỉ cần Tô Phi Phi có thể tạm thời đồng ý là đủ rồi.
Tô Phi Phi nhìn mẫu thân, nét mặt của nàng vẫn điềm đạm như vậy, dường như tâm tình cũng không có bất kỳ giao động gì, sau đó, nàng mở miệng: "Mẹ, con trở về chỉ vì muốn ở lại với mẹ vài ngày cuối cùng, con sẽ không cử hành hôn lễ với Tào Thực. Có lẽ mẹ sẽ cảm thấy con bất hiếu, nhưng con biết, thật ra trong lòng mẹ hy vọng con có thể sống càng tốt hơn."
"Phi Phi, con..." Mẫu thân Tô Phi Phi còn muốn nói điều gì.
Tô Phi Phi nhẹ nhàng cầm tay mẫu thân mình, lắc đầu, tiếp tục nói: "Mẹ, con hiểu ý của mẹ, con cũng biết mẹ muốn nói điều gì, mẹ cảm thấy Tào Thực sẽ khiến con có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng con biết sự thực không phải như thế, con đã gặp được người có thể khiến nửa đời sau của con trở nên vui vẻ hơn, mà người ấy không phải Tào Thực."
Nói đến đây, trên mặt Tô Phi Phi lộ ra nụ cười rực rỡ: "Mẹ, có lẽ hiện tại mẹ sẽ không thể hiểu cho con, có lẽ trước khi mẹ chết vẫn sẽ lo lắng cho con, nhưng con biết, chỉ cần sau này con có thể sống vui vẻ một chút, thật ra đó đã là hiếu thuận lớn nhất với mẹ, bởi đó mới là điều mẹ mong muốn chân chính."
Ánh mắt mẫu thân Tô Phi Phi như hơi nhu hòa hơn một chút, chẳng qua bà ấy còn chưa kịp nói gì, bởi lúc này, Tào Thực đang đứng bên cạnh lại mở miệng: "Phi Phi, người ngươi nói kia chính là Hạ Chí Hạ tiên sinh?"
"Tào tiên sinh, thật ra ta tin tưởng, số lần chúng ta gặp nhau cũng chẳng bao nhiêu, nếu chỉ vì cái gọi là mặt mũi, ngươi không cần tiếp tục dây dưa chuyện này nữa." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Ngươi tiếp tục dây dưa cũng chẳng có ích lợi gì với ngươi."
"Phi Phi, ngươi nói cho bác gái, Hạ Chí có thể để quãng đời còn lại của ngươi được vui vẻ hơn một chút, nhưng ngươi có nói cho bác gái thật ra Hạ Chí đã có bạn gái khác chưa?" Tào thực chậm rãi nói: "Hắn có một người bạn gái tên Thu Đồng, rất xinh đẹp, bất luận là dung mạo hay khí chất, hay là vóc người, Thu Đồng đều không kém ngươi, Phi Phi, ngươi thật cảm thấy Hạ Chí sẽ đối xử tốt với ngươi sao? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù ngươi nghĩ như vậy thật, nhưng ngươi cảm thấy bác gái có tin tưởng không?"
"Phi Phi, thật, thật sự là vậy sao?" Dường như mẫu thân Tô Phi Phi rất muốn ngồi dậy, nhưng hiển nhiên bà ấy không thể ngồi dậy được, nhưng hành động này đã đủ để nhìn ra kích động trong lòng bà ấy.
"Phi Phi, để mẫu thân ngươi nghỉ ngơi đi." Hạ Chí hờ hững nói một câu, mà hắn mới vừa nói xong, đột nhiên mẫu thân Tô Phi Phi đã ngủ mê man, mà vẻ mặt bà ấy cũng nhanh chóng trở nên ung dung.
Quay đầu nhìn Tào Thực, trên mặt Hạ Chí có khinh thường rất rõ ràng: "Ngươi tự cho rằng mình rất thông minh, nhưng ngươi lợi dụng một người mẹ sắp tử vong để ép buộc con gái bà ấy, đây không phải thông minh, đây cũng không phải vô sỉ, đây là vô năng!"
"Hạ Chí, ta có vô năng hay không rất nhanh ngươi sẽ có thể biết!" Tào Thực dùng ánh mắt u ám nhìn Hạ Chí, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên âm lãnh: "Ta khuyên ngươi một lời, bất luận ở nơi nào, ngươi cũng không nên đắc tội ta, nếu không... Ách!"
Đột nhiên Tào Thực phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, là Hạ Chí đột nhiên nện một quyền lên mặt hắn ta, một cái răng trực tiếp bay ra từ trong miệng hắn ta.
"Nếu không thì thế nào?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Tốt, rất tốt!" Ánh mắt Tào Thực lóe lên một tia hung ác độc địa, "Hạ Chí, ngươi nhớ kỹ cho ta, chúng ta còn chưa xong đâu!"
Lưu lại một câu ngoan thoại, Tào Thực xoay người rời đi, hắn ta cũng không gọi vệ sĩ đến, hiển nhiên hắn ta không muốn tiếp tục phát sinh xung đột với Hạ Chí ở nơi này.
"Dường như đây là lần đầu tiên ta gặp phải người bị ta đánh xong liền ngoan ngoãn rời đi." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Ta nên nói ngươi không quá ngu hay nên nói ngươi nhát gan đây?"
Tào Thực đã kéo cửa phòng bệnh ra, nghe vậy lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, lạnh lùng nói: "Hạ Chí, chẳng mấy chốc ta sẽ lại tới tìm ngươi!"
"Không, ngươi sẽ không." Hạ Chí chậm rãi đi về phía Tào Thực, "Cho nên nói, ngươi vẫn có chút ngu xuẩn, nếu sau này ngươi còn muốn tới gây sự với ta, vì sao hiện tại ta không giải quyết xong phiền phức này luôn đi?"
"Ngươi muốn làm gì... A!" Tào Thực còn chưa hỏi xong đã phát ra một tiếng kêu càng thê lương thảm thiết hơn, là Hạ Chí đột nhiên đá thẳng lên chân Tào Thực.
Crắc!
Tào Thực thống khổ ngã xuống đất, bắp chân trực tiếp gãy xương!
"Ta đá gãy chân của ngươi trước, sau đó lại khiến ngươi hôn mê một hồi." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó lại đá thẳng lên trên đầu Tào Thực.
Tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, Tào Thực đã hôn mê.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ngươi muốn giết người sao?"
Lúc này hai vệ sĩ kia mới phản ứng được, một người trong đó vội vàng đi kiểm tra tình huống của Tào Thực, mà người còn lại thì đánh về phía Hạ Chí.