Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 799 - Chương 798: Câu Chuyện Tình Yêu Vui Buồn Lẫn Lộn (2)

Chưa xác định
Chương 798: Câu chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn (2)

"Đình Đình?" Tô Tuấn Thiên sửng sốt, sau đó lập tức thấy được Tô Phi Phi và Hạ Chí, hắn ta bước nhanh tới: "Hạ tiên sinh, thì ra ngươi cũng ở đây."

Lần này Tô Tuấn Thiên rất thức thời không tới bắt tay Hạ Chí, hắn ta lập tức cúi đầu nhìn về phía Tô Phi Phi, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm: "Phi Phi, ngươi đến thăm tam thẩm sao?"

"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, "Đại ca tới nơi này có việc gì sao?"

"Thật ra ta cũng tới thăm tam thẩm." Tô Tuấn Thiên thoáng trầm ngâm một chút, "Đúng rồi, Phi Phi, hiện tại tam thẩm còn tỉnh không?"

"Mẹ ta đã ngủ." Tô Phi Phi lắc đầu.

"À, vậy chỗ tam thẩm còn người nào khác không?" Lời này của Tô Tuấn Thiên nghe vào ít nhiều gì cũng có chút ám chỉ.

Tô Phi Phi cười nhẹ: "Đại ca, ngươi muốn hỏi Tào Thực có ở đó hay không sao?"

Trên mặt Tô Tuấn Thiên lộ ra vẻ lúng túng: "Nói như vậy, Phi Phi ngươi đã gặp hắn?"

"Đã gặp." Tô Phi Phi gật đầu.

"Vậy Tào Thực không nói chuyện gì với ngươi chứ?" Tô Tuấn Thiên lại hỏi dò.

"Ta nói này đại ca, ngươi nói chuyện như vậy có mệt không vậy?" Tô Đình Đình đang đứng bên cạnh không nhịn được: "Ngươi không thể trực tiếp một chút sao? Phi Phi tỷ đã biết chuyện hôn ước gì gì kia rồi!"

"Xin lỗi, Phi Phi, lúc đầu ta muốn tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện này cho ngươi, năm đó sau khi ngươi đào hôn..." Rốt cục Tô Tuấn Thiên cũng không còn che che lấp lấp nữa, chỉ là hắn ta vừa nói đến đây đã bị ngắt lời.

"Đại ca, trước đây Phi Phi tỷ không đào hôn, tỷ ấy vốn không biết chuyện hôn ước!" Tô Đình Đình ở bên cạnh nói.

"Không phải đào hôn?" Tô Tuấn Thiên lập tức ngẩn ra, "Này, vậy, Phi Phi, vì sao năm đó ngươi lại muốn bỏ nhà ra đi?"

Hiển nhiên đám người Tô gia đều cho rằng Tô Phi Phi muốn đào hôn, ngay cả Tô Tuấn Thiên cũng cho là như vậy.

"Còn phải có nguyên nhân sao? Ở trong nhà quá buồn bực." Tô Đình Đình bĩu môi, "Nữ hài tử chúng ta vốn không có địa vị gì, ta cũng không thích ở trong nhà, ngươi xem đại ca ngươi có thể tùy tiện xài tiền, mà ta ngay cả tiền để mua một chiếc xe cũng không có."

"Đình Đình, đây không phải việc ta có thể quyết định, còn có, những lời này, ngươi không nên nói lung tung biết không?" Tô Tuấn Thiên cau mày, trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó, hắn ta lại nhìn về phía Tô Phi Phi, thở dài: "Phi Phi, rất nhiều chuyện không phải ta có thể thay đổi… Quên đi, ta cũng không hỏi lý do vì sao năm đó ngươi lại rời đi, thật ra chuyện này đã không còn quan trọng nữa."

"Đúng là không quan trọng." Tô Phi Phi cười rất điềm nhiên, "Đại ca, chúng ta đi trước, Tào Thực ở bên trong, ngươi có thể đi tìm hắn ta."

"Thật ra đại ca không cần đi tìm hắn ta nữa, hiện tại Tào Thực không cách nào gặp ngươi." Tô Đình Đình lại ở bên cạnh bổ sung một câu.

"Đình Đình, ngươi nói lời này là có ý gì?" Tô Tuấn Thiên mơ hồ cảm thấy hơi không ổn.

"Cũng không có gì, chỉ là có tên bạo lực cuồng đã đánh gãy một chân của Tào Thực, sau đó còn đánh hắn ta bất tỉnh." Tô Đình Đình tỏ vẻ hơi hả hê.

"Cái gì?" Sắc mặt Tô Tuấn Thiên đại biến, sau đó hắn ta nhìn về phía Tô Phi Phi: "Đây là thật?"

"Đình Đình cũng không giỏi nói xạo." Tô Phi Phi nhẹ nhàng cười.

"Này..." Tô Tuấn Thiên đưa mắt nhìn Hạ Chí, muốn nói điều gì, cuối cùng hắn ta lắc đầu, xoay người bước nhanh về phía trong bệnh viện.

"Lần này đại ca của ta phải đau đầu rồi." Tô Đình Đình còn đang cười trên nổi đau của người khác, "Bọn hắn đúng là đáng đời, cả ngày chỉ muốn để đám nữ hài tử chúng ta đi đám hỏi với các gia tộc khác, muốn lợi dụng chúng ta lại không biết phải đối xử tốt với chúng ta một chút, hừ, xe thể thao cũng luyến tiếc không mua cho người ta một chiếc!"

Tô Phi Phi cười một tiếng, Tô Đình Đình nhanh mồm nhanh miệng, nhưng thật ra câu oán hận của nàng cũng không sai, chỉ có điều nàng còn nhớ mãi không quên chuyện mua xe cũng khiến Tô Phi Phi cảm thấy hơi buồn cười, thật ra cô muội muội này của nàng vẫn có chút vô tâm.

Nhưng tiểu muội muội không tim không phổi này lại khiến Tô Phi Phi càng cảm thấy yêu thích, không thể không nói, có đôi khi chuyện đúng là kỳ diệu.

"Phi Phi tỷ, hiện tại về nhà không vui chút nào, không bằng chúng ta đi dạo phố đi?" Lúc này Tô Đình Đình lại đề nghị.

"Ngươi có tiền không?" Giọng nói lười biếng truyền đến từ bên cạnh.

"Ngươi thì biết cái gì?" Tô Đình Đình trừng Hạ Chí: "Đi dạo phố mấu chốt là đi dạo, không phải mua!"

"Ta biết, không phải mua." Hạ Chí mỉm cười, "Là mua mua mua."

Tô Đình Đình có chút buồn bực, người này là giáo viên thể dục mà không phải giáo viên ngữ văn thật sao?

"Hừ, cùng lắm thì ta mượn tiền của Phi Phi tỷ!" Tô Đình Đình yêu kiều hừ một tiếng, hiển nhiên nàng cũng không chỉ định đi dạo không, nàng thật sự muốn mua mua mua.

"Đi dạo đi, rất nhiều năm không trở về, ta cũng muốn nhìn xung quanh." Tô Phi Phi cười nhẹ nhàng, mà nàng vừa nói như vậy, Hạ Chí và Tô Đình Đình cũng không nói gì nữa.

Hạ Chí cứ như vậy đẩy Tô Phi Phi đi ra khỏi bệnh viện, Tô Đình Đình đuổi theo, lại hơi nóng nảy: "Phi Phi tỷ, chúng ta không ngồi xe sao? Nơi này cách trung tâm thành phố rất xa."

"Chúng ta đi trước, ngươi lái xe theo sau, đi không nổi nữa lại ngồi xe." Tô Phi Phi cười cười, mà nghe được nàng nói như vậy, cuối cùng Tô Đình Đình cũng yên tâm một chút, vội vàng gọi điện thoại cho tài xế.

Kít!

Tiếng xe thắng gấp đúng lúc vang lên, là một chiếc Porsche mới vừa chạy lướt qua bên cạnh đột nhiên thắng gấp, sau đó, Porsche nhanh chóng quay đầu, chạy đến vị trí song song với Tô Phi Phi.

"Tô Phi Phi? Thật sự là ngươi?" Porsche ngừng lại, đồng thời trong xe truyền tới một giọng nói kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment