"Ta cũng không có hứng thú gì, dù sao thì nữ hài tử chúng ta cũng không làm chủ được." Tô Đình Đình bĩu môi, "Chẳng qua dường như mấy năm này cuộc sống của Tô gia chúng ta cũng không tốt lắm, có lần ta nghe đại ca nói trước đây Tô thành là của Tô gia chúng ta, nhưng hiện tại, dường như Tô gia chúng ta còn không bằng Tào gia."
"Như vậy sao, chẳng trách." Tuy rằng Tô Phi Phi không có hứng thú gì với việc này, nhưng nàng cũng không ngốc, sở dĩ Tô gia để nàng đính hôn với Tào Thực, hơn phân nửa là vì hai nhà hợp tác.
Một giây sau, Tô Phi Phi đã bắt đầu chuyên tâm xem phong cảnh hai bên, lâu lâu còn đưa ra một câu bình luận.
"Trước đây ta đã từng tới bên này, dường như nơi này hơi không giống trước kia."
"Ừm, ta cũng đã tới nơi này, những hàng cây hai bên đều đã lớn..."
"Ta không có ấn tượng với chỗ này..."
...
Nửa giờ sau.
"Phi Phi tỷ, lúc nào chúng ta mới về ngồi xe vậy?" Hiển nhiên Tô Đình Đình đi mệt rồi.
"Đợi khi Phi Phi đi mệt, chúng ta lại lên xe." Hạ Chí trả lời vấn đề của Tô Đình Đình.
"Này, sao Phi Phi tỷ có thể đi mệt được?" Tô Đình Đình có chút buồn bực, phải biết rằng Tô Phi Phi còn đang ngồi trên xe lăn, vẫn là Hạ Chí đang đẩy xe, sao nàng có thể đi mệt được?
"À, vậy chờ khi ta mệt mỏi đi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Vậy lúc nào ngươi mới mệt?" Tô Đình Đình nhìn dáng vẻ không có chút mệt mỏi gì của Hạ Chí, hữu khí vô lực hỏi một câu.
"Khi nào ta muốn mệt mỏi thì sẽ mệt mỏi." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
Tô Đình Đình lập tức cảm thấy hôm nay mình không thể trông cậy vào việc ngồi xe nữa, cứ tiếp tục như thế, nàng chắc chắn mình sẽ đi gãy chân!
"A, có mỹ nữ!" Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau, đồng thời còn có người huýt sáo một cái.
Tô Đình Đình vừa quay đầu đã thấy một đám nam nữ trẻ tuổi đạp xe đạp, những người này mặc trang phục thống nhất, xem ra là đội ngũ xe đạp thể thao nào đó, mà người vừa huýt gió là một nam nhân trong đám người.
"Thật là đẹp!" Lại có một người đạp xe đạp đi từ phía sau tới, đưa mắt nhìn Tô Phi Phi, sau đó lại hô một câu.
Giọng nói của người này rất lớn, hiển nhiên hắn ta vốn không sợ Tô Phi Phi nghe được, trên thực tế, rất có thể bọn hắn càng hy vọng Tô Phi Phi nghe được.
"Oa, tiên nữ, ta chụp một tấm trước!" Một người khác chạy tới, móc ra một chiếc điện thoại di động, sau đó chụp hình Tô Phi Phi.
"Này, mấy người các ngươi không thấy tẻ nhạt sao?" Trong đội xe có một nữ hài không nhịn được: "Không nên mỗi lần đều quấy rầy mỹ nữ như vậy có được không?"
"Chúng ta làm vậy sao có thể gọi là quấy rầy? Đây là lòng thích cái đẹp mỗi người đều có, chúng ta chỉ vừa lúc phát hiện phong cảnh mỹ lệ trên đường mà thôi." Nam hài đang chụp hình lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, sau đó hắn ta còn huýt sáo với Tô Phi Phi: "Mỹ nữ, ngươi nói đúng không?"
"Ta mặc kệ các ngươi!" Nữ hài kia rất bất mãn, đạp xe rời đi, mà những người khác cũng đều nhanh chóng rời đi, chỉ để lại ba người ở phía sau.
Ba người này mỗi người đều cầm điện thoại di động đang chụp hình Tô Phi Phi, sau đó bọn hắn lại bắt đầu tự sướng, thoạt nhìn dường như bọn hắn đang gián tiếp chụp ảnh chung với Tô Phi Phi.
Hạ Chí cũng không ngăn cản, dường như cho tới bây giờ hắn chưa từng ngại chuyện có người chụp ảnh, cũng giống như lúc trước có người chụp ảnh Thu Đồng, hắn cũng không hề ngăn cản.
"Này, các ngươi có thôi đi không? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?" Tô Đình Đình lại bất mãn, tâm tình nàng đang không tốt đây.
Nghe thấy những lời Tô Đình Đình nói, ba người ngừng chụp ảnh, cất điện thoại di động, sau đó nhìn nhau.
"Chơi một lần?"
"Tốt!"
"Bắt đầu!"
Ba người vừa nói vừa để chân lên bàn đạp, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đi xa, sau đó một người trong đó lại hô lớn một câu với Tô Phi Phi: "Mỹ nữ, ta có thể sờ ngực của ngươi không?"
Người thứ hai lập tức tiếp một câu: "Bảo đảm chỉ sờ một cái!"
Sau đó người thứ ba lại nói tiếp: "Nếu ta sờ nhiều hơn một cái ngươi có thể đánh chết ta, được không?"
Sau cùng, ba người cùng cười ha hả: "Ha ha ha ha..."
Trong lúc cười to, ba người bắt đầu đạp xe đạp, mà Tô Đình Đình lại bị chọc tức: "Các ngươi là đám lưu manh!"
"Mỹ nữ, chúng ta là tổ ba tên lưu manh!"
"Không phục thì theo đuổi chúng ta đi?"
"Theo đuổi đi, theo đuổi đi!"
Ba người vừa giẫm lên xe đạp vừa có chút kiêu ngạo kêu la, sau đó hi hi ha ha không ngừng, thoạt nhìn đây cũng không phải lần đầu tiên bọn hắn làm chuyện như vậy.
Mà không hề nghi ngờ, trước đó mỗi lần bọn hắn trêu đùa mỹ nữ như vậy, đều không thu được hậu quả xấu gì, cũng giống hiện tại, dựa theo lẽ thường, Tô Đình Đình không thể nào đuổi theo bọn hắn, dù sao bọn hắn cũng đang đạp xe đạp đây.
Về phần Hạ Chí và Tô Phi Phi, một người ngồi trên xe lăn, một người đẩy xe lăn, đương nhiên bọn hắn càng không cảm thấy có vấn đề gì.
"Tức chết ta rồi, chờ ta khiến tài xế đến đụng chết ba tên khốn kiếp các ngươi!" Tô Đình Đình giận quá chừng, cầm điện thoại di động lên lập tức gọi điện thoại, hẳn tài xế xe đang đi theo phía sau bọn họ.
Chỉ có điều mới vừa cầm di động, Tô Đình Đình lại ngẩn ngơ, không đúng, Phi Phi tỷ đâu?
Tô Phi Phi và Hạ Chí vốn đang ở bên cạnh nàng dường như chỉ thoáng cái đã mất tích, Tô Đình Đình vô thức đảo mắt nhìn chung quanh, sau đó nàng thấy hai người ở phía trước cách nàng mấy chục mét, nàng nhất thời trợn tròn mắt, này… nàng không nhìn lầm chứ?