Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 802 - Chương 801: Chúng Ta Không Phải Quỷ (1)

Chưa xác định
Chương 801: Chúng ta không phải quỷ (1)

Tô Đình Đình thấy ba người kia đang nhanh chóng đạp xe đạp, nhưng cùng lúc đó, nàng cũng nhìn thấy Hạ Chí và Tô Phi Phi, mà khiến nàng cảm thấy mắt mình có vấn đề là vì Hạ Chí lại có thể đẩy xe lăn của Tô Phi Phi đi song song cùng một chỗ với ba người kia!

Tô Đình Đình lại xoa xoa hai mắt của mình, sau đó vẫn cảm thấy không đúng, nàng chỉ nhìn ba người kia, phát hiện bọn hắn đang đạp xe đạp thật nhanh, tốc độ rất nhanh, sau đó nàng lại nhìn Hạ Chí và Tô Phi Phi, phát hiện Hạ Chí đang không nhanh không chậm đẩy Tô Phi Phi đi lên phía trước, dường như tiết tấu không khác bao nhiêu so với lúc trước.

Nhưng vấn đề là vì sao tình huống cuối cùng lại là Hạ Chí đẩy Tô Phi Phi đi chuyển với tốc độ xấp xỉ ba người kia?

Nếu Hạ Chí đẩy xe lăn chạy nhanh đuổi kịp, Tô Đình Đình còn cảm thấy dễ chấp nhận hơn một chút, dù sao thì một người muốn chạy nhanh hơn xe đạp cũng không phải chuyện hoàn toàn không thể nào. Chí ít trong thời gian ngắn, vẫn có người có thể làm được, vấn đề nằm ở chỗ Hạ Chí vốn không chạy, hắn chỉ đi bình thường!

Bên này Tô Đình Đình nghĩ mãi mà không rõ rốt cục chuyện này là thế nào, mà ba tên gia hỏa đang đạp xe đạp kia vốn còn chưa nhìn thấy Hạ Chí và Tô Phi Phi, bọn hắn vừa đạp xe đạp vừa cười toe toét.

"Mỹ nữ kia thật xinh đẹp!"

"Đúng vậy, đáng tiếc hình như nàng bị tàn phế."

"Xinh đẹp như vậy có tàn phế cũng không sao cả!"

"Không được, ta bị mắc chứng cuồng đùi, dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không có chân..."

"Thật ra nói không chừng nàng còn chân, đáng tiếc không nhìn thấy..."

"Ta đã có chút muốn quay về nhìn thử một chút..."

Một người trong đó khi nói câu này còn vô thức quay đầu nhìn một chút, mà vừa nhìn, đột nhiên hắn ta lại ngu si, bởi vì hắn ta thấy được mỹ nữ hắn ta muốn nhìn thấy đang ở bên cạnh cách hắn ta không xa!

"Các ngươi chỉ có thể đạp nhanh như vậy thôi sao?" Giọng nói lạnh nhạt vang lên, người nói chuyện đương nhiên là Hạ Chí, mà hắn mới vừa mở miệng, hai người khác cũng nghe được.

Vừa quay đầu, hai người này cũng đều sợ ngây người, này… sao lại thế này? Người này đẩy xe lăn đuổi theo tới?

"ĐM!"

"Nhanh!"

"Tà môn!"

Ba người kêu to, điên cuồng đạp xe đạp với tốc độ càng nhanh hơn, và đạp xe đạp vừa quay đầu nhìn xem, thế nhưng mỗi một lần quay đầu, bọn hắn đều có thể nhìn thấy Hạ Chí đang đẩy xe lăn đi song song với bọn hắn.

"Các ngươi cần phải đạp nhanh hơn một chút nữa." Giọng nói không nhanh không chậm của Hạ Chí lại truyền vào trong tai ba người.

"Gặp quỷ rồi!"

"Sao lại thế này?"

"Các huynh đệ, ta có chút không đạp nổi nữa!"

Ba người càng ngày càng kinh hoảng, cũng càng dốc hết toàn lực bắt đầu giẫm bàn đạp, thế nhưng không bao lâu sau, bọn hắn đã bắt đầu cảm thấy chân như nhũn ra, có chút lực bất tòng tâm, vấn đề nằm ở chỗ bọn hắn vừa quay đầu liền phát hiện Hạ Chí còn đang ở bên cạnh!

Gió không ngừng thổi vèo vèo bên tai, trong lòng ba người đều không tự chủ được dâng lên từng cơn ớn lạnh, này… bọn hắn gặp quỷ thật rồi?

"Không tốt, có phải chúng ta đã gặp quỷ thật rồi không?"

"Có… có khả năng, mỹ nữ kia quá đẹp, không giống như người bình thường!"

"Chẳng lẽ là nữ quỷ?"

Ba người bị dọa sợ không nhẹ, lẽ nào lúc trước bọn hắn đùa giỡn mỹ nữ quá nhiều nên bây giờ gặp báo ứng? Vậy mà bọn hắn lại có thể không cẩn thận đùa giỡn một nữ quỷ?

"Các huynh đệ, đừng chạy nữa, người không thể chạy thoát quỷ."

"Hình như đúng là vậy thật, quỷ không có trọng lượng, trực tiếp bay."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Đừng chạy, không chạy thắng nổi, chẳng lẽ đánh cũng không thắng quỷ luôn sao?"

"Đúng, quỷ không có gì đáng phải, chỉ giỏi dọa người mà thôi."

"Chúng ta không chạy nữa?"

Ba người ở đó thương lượng, sau đó nhất trí quyết định: "Không chạy, liều mạng với quỷ!"

Thật ra nguyên nhân căn bản là ba người bọn hắn thực sự không đạp nổi nữa, trên thực tế, hiện tại bọn hắn đều có chút không đạp nổi bàn đạp, vừa nói xong, ba người liền ngừng lại, sau đó tiện tay ném xe đạp qua một bên, đặt mông ngồi dưới đất.

Mà lúc này, Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng dừng lại, về phần Tô Đình Đình, đương nhiên nàng đã sớm bị bỏ rơi ở xa xa phía sau, ngay cả bóng người cũng không thấy được.

"Này, đừng nghĩ đám các ngươi là quỷ thì chúng ta sẽ sợ các ngươi, hiện tại là ban ngày, còn sắp tới giữa trưa, là thời gian dương khí nặng nhất trong ngày!" Một người hô lên với Hạ Chí và Tô Phi Phi, thoạt nhìn thật là hắn ta đã coi Hạ Chí và Tô Phi Phi là quỷ thật.

Chủ yếu là ngoài cách giải thích này ra, bọn hắn không tìm được cách giải thích nào khác, mà Tô Phi Phi lại xinh đẹp vô cùng, quả thật là đẹp tới không giống người thường, nếu nghĩ theo hướng tốt có thể nói nàng là tiên nữ, nhưng nếu nghĩ theo hướng không tốt, nàng chính là nữ quỷ.

"Không sai, quỷ không có gì phải sợ, ta nghe nói quỷ chỉ có thể dọa người, vốn không thể giết người!" Người kia càng móc một chiếc dao găm Thụy Sĩ từ trên người ra, tăng thêm dũng khí cho mình.

"Này, cho dù các ngươi là quỷ thật các ngươi cũng đừng có suy nghĩ muốn hại chúng ta, nếu các ngươi giết chết ba người chúng ta, chúng ta biến thành quỷ sẽ tới tìm các ngươi báo thù!" Người sau cùng còn đưa ra lời uy hiếp có chút thực tế, dùng việc biến thành quỷ để uy hiếp quỷ, trên logic, dường như cũng không có vấn đề gì không ổn.

"Chúng ta không phải quỷ." Một giọng nói điềm đạm vang lên, người nói chuyện lại là Tô Phi Phi, "Thật ra chúng ta cũng chỉ là người thường.

"Không phải quỷ?"

Bình Luận (0)
Comment