Tô Tuấn Thiên nhỏ giọng nói câu gì với cảnh sát trẻ tuổi, sau đó nhanh chóng đi về phía Hạ Chí, mà cảnh sát trẻ tuổi kia cũng nhỏ giọng phân phó một câu với phía sau, để những cảnh sát khác chờ chút đã.
"Hạ Chí, thời gian khẩn cấp, ta cũng không vòng vo, chuyện ngươi đánh bất tỉnh Tào Thực chứng cứ vô cùng xác thực, tuy hiện nay không thể xác định Tào Thực chết vì nguyên nhân này, nhưng chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan với ngươi, chắc chắn cảnh sát sẽ dẫn ngươi tới cục cảnh sát hỏi han." Tô Tuấn Thiên nói hơi nhanh, "Ta sẽ khiếu nại với phía cảnh sát, hiện tại ngươi còn có thể tự thú, như vậy, đến lúc đó cho dù ngươi có ngộ sát thật, cộng thêm tự thú, cũng sẽ không bị phán quá nặng, tối đa cũng chỉ vài năm là có thể ra ngoài."
"Dường như ngươi rất có kinh nghiệm trong việc xử lý loại chuyện này." Hạ Chí nhìn Tô Tuấn Thiên, lười biếng nói: "Ngày bình thường, hẳn nơi này phải có rất nhiều người làm chuyện xấu nhỉ?"
"Hạ Chí, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!" Bên cạnh truyền tới một giọng nói có chút phẫn nộ, người nói chuyện lại là Tô Tuấn Lương, không biết từ lúc nào hắn ta cũng đã tới.
Phẫn nộ nói một câu, sau đó Tô Tuấn Lương tiếp tục nói: "Không nhờ có Tô gia chúng ta, ngươi vốn không có cơ hội tự thú, nếu không phải nể mặt Phi Phi, ngươi tưởng chúng ta nguyện ý quan tâm tới chết sống của ngươi sao?"
"Đừng tỏ ra ngu xuẩn." Trong giọng điệu của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng, sau đó hắn nhìn về phía Tô Tuấn Thiên: "Nói đi, là ai hy vọng ta nhận tội?"
"Này, tỷ phu tương lai, tự thú thật sự có lợi, đại ca cũng chỉ vì tốt cho ngươi thôi!" Tô Đình Đình ở bên cạnh không nhịn được nói.
"Được rồi, trí thông minh của ngươi còn kém hơn cả Tô Tuấn Lương, đừng tới tham gia náo nhiệt." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn Tô Tuấn Thiên, lại một lần nữa hỏi: "Là ai đang tạo áp lực muốn ta nhận tội? Quên đi, ngươi không nói ta cũng biết, người có thể tạo áp lực cho các ngươi ở nơi này, cũng chỉ có Tào gia."
"Hạ Chí, Tô gia chúng ta và Tào gia đều muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này." Tô Tuấn Thiên trầm giọng nói.
Đám người Tô gia không khỏi sửng sốt, đây là Tào gia thực sự đang tạo áp lực cho Tô gia? Nhưng theo lý thuyết, không phải Tào gia nên xử lý Hạ Chí càng thêm nghiêm khắc hơn mới đúng sao?
"À, nói cho bọn hắn biết, không thể giải quyết nhanh như vậy." Hạ Chí lười biếng nói.
"Phi Phi, ngươi khuyên nhủ Hạ Chí đi, nếu chuyện đã thành như vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết." Tô Tuấn Thiên nhỏ giọng, "Hiện tại bên phía Tào gia không muốn làm lớn chuyện lên, cho nên nguyện ý giải quyết khiêm tốn, chỉ cần Hạ Chí tự thú nhận tội, vậy bọn hắn có thể không so đo những chuyện khác, nếu không, một khi làm lớn chuyện này lên, bất luận là đối với Hạ Chí hay là đối với Tô gia chúng ta đều không có lợi."
"Đại ca, Hạ Chí sẽ không nhận tội, lại nói thêm, hắn cũng không có tội." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, thật ra nàng rất rõ ràng, đừng nói Tào Thực vốn không phải do Hạ Chí giết chết, cho dù là hắn giết thật, cảnh sát cũng không thể bắt Hạ Chí.
"Haizzz, cái kia… Ừm, ngươi tên gì? Ta suy nghĩ một chút, à, đúng rồi, Liễu Uy, ngươi tới đây một chút." Lúc này Hạ Chí lại hô lên một câu, mà đồng thời hắn cũng bắt đầu vẫy vẫy tay với cảnh sát trẻ tuổi đã nói chuyện với Tô Tuấn Thiên trước đó.
Thấy cử động này của Hạ Chí, một đám người ù ù cạc cạc, gia hỏa này bị bệnh thần kinh sao? Có người nào gọi cảnh sát như hắn sao?
Huống chi Liễu Uy cũng không phải cảnh sát thông thường, người ta là phó trưởng phòng điều tra hình sự của cục cảnh sát thành phố đây, chẳng qua Liễu Uy thích phá án ở tuyến đầu, cho nên hắn ta còn kiêm nhiệm chức tổ trưởng tổ trọng án.
"Hạ Chí, ngươi quyết định nhận tội sao?" Liễu Uy quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, cũng không đi tới, chỉ trầm giọng quát hỏi.
"Ừm, thật thú vị." Hạ Chí nhìn Liễu Uy, "Thì ra ngươi chính là ca ca của Liễu Tuyền, lại nói tiếp, hiện tại có phải trong lòng ngươi cũng hơi cảm kích ta không? À, xem dáng vẻ của ngươi hẳn là ngươi cảm kích ta thật, nói như vậy, người giá họa cho ta không phải ngươi, bởi vì thoạt nhìn ngươi thật sự cho rằng là ta đã giết Tào Thực, cho nên ngươi mới cảm kích ta."
"Hạ Chí, ngươi không nên ở đó nói hươu nói vượn!" Sắc mặt Liễu Uy cực kỳ âm trầm.
"Tên ngu xuẩn Tào Thực kia lừa bịp muội muội ngươi tám năm, hắn ta chết rồi đương nhiên cũng khiến ngươi vui vẻ, không việc gì đâu, như vậy đi, chờ ngươi tìm ra người giá họa cho ta, thật ra chúng ta có thể đi chúc mừng một chút." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Lại nói tiếp, ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người dám giá họa cho ta, ta thực sự rất muốn biết là ai có lá gan lớn như vậy..."
"Tổ trưởng cẩn thận!" Một giọng nói đột nhiên hét lớn lên, "Trên tay hắn có vũ khí!"
Tiếng rống to này khiến bầu không khí nơi này trở nên căng thẳng hẳn, mà không ít người vô thức nhìn về phía Hạ Chí, trong lòng hơi mê hoặc, hình như trong tay người ta không có vũ khí đúng không?
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã đột nhiên nghe được hai tiếng súng vang lên: "Đoàng đoàng!"
"A!"
Vô số tiếng kêu sợ hãi hoảng hốt, hơn mười người vô thức chạy khắp nơi, có người ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, mà những người khác tương đối trấn định đều nhìn về cùng một phương hướng, đó là một cảnh sát.
Người cảnh sát này cầm một khẩu súng lục trong tay, nòng súng nhắm chuẩn Hạ Chí, trong số cảnh sát ở đây cũng chỉ có hắn ta rút súng ra, hiển nhiên người vừa nổ súng chính là hắn ta.
"Ngươi muốn giết ta?" Hạ Chí nhìn cảnh sát này, chậm rãi đi về phía hắn ta, hiển nhiên, Hạ Chí cũng không trúng đạn, trên thực tế, lúc này không một người nào ở đây trúng đạn.