"Đứng lại, ngươi đừng tới đây, ta mới vừa nhìn thấy trên tay ngươi có đao!" Cảnh sát kia lớn tiếng quát Hạ Chí.
"Thường Hổ, ngươi đang làm cái gì? Nào có đao gì?" Liễu Uy ở bên cạnh rống lên, "Ai bảo ngươi nổ súng? Nhanh thu súng lại!"
Liễu Uy thật sự rất căm tức, nổ súng không phải việc nhỏ, đừng nói trên tay Hạ Chí vốn không có đao, cho dù có đao thật cũng không đến mức lập tức nổ súng đi?
Phải biết rằng, khắp nơi bên này đều là người Tô gia, vạn nhất nổ trúng những người khác thì lớn chuyện.
"Tổ trưởng, ban nãy ta thực sự thấy hắn lấy đao ra!" Cảnh sát tên Thường Hổ kia chỉ có thể cắn răng liều chết, sau đó hắn ta còn hơi bất mãn chất vấn những cảnh sát khác: "Lẽ nào các ngươi không thấy sao?"
Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có một cảnh sát thật sự mở miệng: "Cái này… tổ trưởng, hình như ta cũng thấy trên tay người nọ có vật g ì đó... A, thật sự có đao!"
Người cảnh sát này tương đối quen thuộc Thường Hổ, vốn muốn giúp Thường Hổ một việc, nhưng hắn ta còn chưa nói hết lời đã phát hiện trên tay Hạ Chí có thêm một thanh đao thật!
Đao không dài, nhìn như một chiếc dao găm nhỏ nhưng sáng lấp lóe, có chút bắt mắt.
"Trên tay ta vốn không có đao." Hạ Chí thuần thục vuốt vuốt tiểu đao, đồng thời hắn không chút hoang mang đi về phía cảnh sát tên Thường Hổ: "Nhưng nếu nhiều người nói ta có đao, vậy thì sẽ có đao."
"Ngươi đứng lại, ta cảnh cáo ngươi, nếu không đứng lại, ta sẽ nổ súng!" Thường Hổ lớn tiếng quát: "Mới vừa rồi ta đã nổ súng cảnh cáo ngươi!"
Nghe hắn ta nói như vậy, mọi người xem như đã hiểu rõ, thì ra hai phát súng ban nãy chỉ là nổ súng cảnh báo, chẳng trách không bắn trúng bất kỳ người nào.
"Khi ngươi nổ súng cảnh cáo đều hướng về phía đầu người khác nổ súng sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có trào phúng rất rõ ràng, "Đến đây đi, tiếp tục nổ súng, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Tuy thoạt nhìn Hạ Chí rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn đã có một tia lạnh lẽo, mà hắn tiếp tục đến gần Thường Hổ.
"Hạ Chí, ngươi đang làm cái gì? Nhanh đứng lại!" Liễu Uy cũng lớn tiếng quát lên.
Hạ Chí lại không để ý đến Liễu Uy, vẫn nhìn Thường Hổ như cũ, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói đi, ai sai ngươi nổ súng giết ta?"
Thường Hổ biến sắc, nhưng hắn ta lại càng cao giọng, rống to hơn: "Ta cũng cảnh cáo ngươi lần cuối, đứng lại cho ta, nếu không ta sẽ nổ súng!"
"Quên đi, lười lãng phí thời gian với ngươi." Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Chí vẫn có khinh thường nồng đậm như cũ, "Ngươi cũng không còn cơ hội nổ súng nữa."
Hạ Chí mới vừa nói xong Thường Hổ liền phát hiện Hạ Chí đã biến mất trong tầm mắt của hắn ta, hắn ta chợt cảm thấy có chút không ổn, vô thức muốn bóp cò, nhưng đã quá muộn.
Đau nhức truyền đến từ mu bàn tay, Thường Hổ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết: "A!"
"Ta không quá thích việc bị người dùng súng chĩa vào." Giọng nói của Hạ Chí đã bình tĩnh trở lại, mà lúc này mọi người lại kinh ngạc phát hiện, vậy mà trong tay Hạ Chí lại nhiều thêm một khẩu súng, nòng súng lại đang nhắm thẳng đầu của Thường Hổ!
Về phần Thường Hổ, tay phải đã nắm súng trước đó của hắn ta bị tiểu đao triệt để xuyên thủng, mà thanh tiểu đao kia thoạt nhìn chính là thanh đao Hạ Chí vuốt vuốt trên tay lúc trước!
Tiếng kêu thảm thiết của Thường Hổ vẫn không ngừng lại, Liễu Uy và những cảnh sát khác lại đồng thời biến sắc.
"Để súng xuống!"
"Mau buông súng xuống!"
"Hạ Chí, ngươi đang làm cái gì?"
"Mau buông Thường Hổ ra!"
...
Mấy cảnh sát gần như cùng lúc rút súng lục ra, cùng nhau chĩa về phía Hạ Chí, đồng thời sôi nổi quát chói tai, mà Liễu Uy cũng không ngoại lệ, lúc này, hắn ta cũng rút súng lục ra, nhắm ngay Hạ Chí.
"Hạ Chí, ngươi đang làm cái gì? Ngươi làm vậy là hoàn toàn không chừa đường lui cho mình!" Tô Tuấn Thiên cũng không nhịn được nữa hô một câu.
"Đại ca, hắn muốn tìm chết thì cứ để hắn đi!" Tô Tuấn Lương cười lạnh một tiếng, từ hôm qua sau khi bị Hạ Chí đánh ở cửa, Tô Tuấn Lương đã triệt để hận Hạ Chí.
"Phi Phi tỷ, ngươi nhanh khuyên nhủ tỷ phu tương lai đi!" Tô Đình Đình còn có chút quan tâm Hạ Chí, chẳng qua câu nói tiếp theo của nàng lại bại lộ mục đích thật sự của nàng: "Hắn còn thiếu ta hai trăm vạn đây!"
Những người khác của Tô gia lại có chút sững sờ, còn có chút căng thẳng, sao đột nhiên chuyện lại phát triển thành như vậy?
Liễu Uy hít một hơi thật sâu, sau đó mở miệng, lần nữa trầm giọng nói: "Hạ Chí, Tào Thực chết có liên quan với ngươi hay không còn chưa rõ ràng, cho dù có liên quan thật, cùng lắm ngươi cũng bị khép vào tội cố ý thương tổn gây ra tai nạn chết người, vấn đề không quá lớn, nhưng bây giờ, nếu ngươi dám giết chết cảnh sát ngay trước mặt nhiều người như vậy, ngươi sẽ không có đường quay về, ngươi tự cân nhắc rõ ràng!"
"Ngươi, ngươi dám nổ súng, ngươi cũng sẽ bị bắn chết..." Lúc này Thường Hổ đã ngừng kêu thảm thiết, dường như hoảng hốt đã khiến hắn ta đè nén thống khổ xuống, đầu hắn ta túa đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn tương đối sợ hãi.
Ngay trước thời điểm tử vong, thật ra tuyệt đại đa số người đều sẽ rất sợ hãi, dù là cảnh sát cũng không có khác biệt gì quá rõ ràng so với người bình thường.
"Ngươi biết không? Ngươi cũng giống hệt với tên ngu ngốc muốn giá họa cho ta, các ngươi không biết, thật ra..." Hạ Chí nói đến đây, lại đột nhiên có cảm giác, hắn không tiếp tục nói hết lời mà quay đầu nhìn về phía một phương hướng khác.
Đúng lúc này, tiếng động cơ oanh minh hấp dẫn lực chú ý của không ít người, mọi người theo bản năng cùng nhìn về một phương hướng, sau đó mọi người lập tức thấy được một chiếc moto đang vọt nhanh về phía bên này.