Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 809 - Chương 808: Trên Tay Của Ta Vốn Không Có Đao (2)

Chưa xác định
Chương 808: Trên tay của ta vốn không có đao (2)

Trên xe moto là một nữ cảnh quan mặc đồng phục, cứ việc còn chưa thấy rõ mặt nhưng vóc người nóng bỏng của nữ cảnh quan kia đã đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Một luồng gió lạnh cuộn trào mãnh liệt mà đến, dường như chỉ trong nháy mắt như vậy, nữ cảnh quan này đã cưỡi moto xuất hiện trước mặt mọi người.

Gợi cảm!

Lãnh diễm!

Quá gợi cảm!

Quá lãnh diễm!

Gương mặt kia không chút thua kém Tô Phi Phi, mà vóc người kia lại khiến mấy nam nhân ở đây thiếu chút nữa trực tiếp trừng tới rớt tròng mắt ra ngoài, nhưng luồng hơi thở lạnh băng tự nhiên trên người nàng lại khiến không ít người cảm thấy lửa nóng trong lòng nhanh chóng bị làm lạnh, hệt như vừa bị dội một chậu nước đá.

"Oa, vóc người thật tuyệt, ngay cả ta cũng cảm thấy tự ti." Tô Đình Đình ở đó tự lẩm bẩm, lời nói của nàng càng là tiếng lòng của không ít nữ nhân ở đây. Thấy nữ cảnh quan này, rất nhiều nữ nhân đều tự ti, vì sao vóc người của nữ cảnh quan này lại có thể tuyệt tới mức ấy?

Mấy cảnh sát ở đây cũng đều nhìn về phía nữ cảnh quan mới xuất hiện, thậm chí ngay cả Thường Hổ cũng quên mất bản thân mình đang lâm vào nguy hiểm, mà Liễu Uy lại càng như bị mê hoặc, nữ cảnh quan này hẳn không phải cảnh sát Tô Thành, nếu Tô Thành thật sự có nữ cảnh quan xinh đẹp gợi cảm như vậy, hắn ta không lý nào lại không biết.

"Thật ra ngươi không cần tới." Đúng lúc này Hạ Chí lại mở miệng, trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, "Những chuyện nhỏ nhặt này chính ta cũng có thể tự giải quyết."

Nữ cảnh quan dĩ nhiên là Hạ Mạt, trên thế giới này, chỉ có nàng mới có phong thái xinh đẹp đặc biệt như vậy, mà giọng nói của nàng cũng vẫn lạnh băng như trước: "Ta muốn đến."

"Được rồi, ngươi muốn tới đương nhiên có thể tới." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không có quá nhiều biện pháp với Hạ Mạt, "Chúng ta có thể thương lượng một chút không? Ta không thích bị người cầm súng chĩa vào, cho nên ta muốn đánh những người này một trận trước."

"Được." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng như cũ, "Ta cũng không thích ngươi bị người dùng súng chĩa vào."

Nghe được đoạn đối thoại của hai người, tất cả mọi người có chút ngây người, thoạt nhìn nữ cảnh quan hấp dẫn dị thường không chỉ có quen biết Hạ Chí, hơn nữa dường như quan hệ của bọn họ còn không tầm thường!

"Oa, Phi Phi tỷ, hình như tỷ phu tương lai có gian tình với nữ cảnh quan gợi cảm kia!" Tô Đình Đình ghé vào bên tai Tô Phi Phi, nhỏ giọng nói.

"Đình Đình, chớ nói lung tung." Tô Phi Phi cười nhẹ, hiển nhiên nàng biết sự tồn tại của Hạ Mạt.

Đối với sự xuất hiện của Hạ Mạt, tuy rằng Tô Phi Phi có chút bất ngờ, nhưng cũng không quá kinh ngạc, mấy ngày nay, tuy rằng nàng và Hạ Chí ở chung không nhiều lắm, nhưng những chuyện về Hạ Chí nàng lại hiểu được càng ngày càng nhiều.

"Chào ngươi, vị nữ cảnh quan này, ta là Liễu Uy của cục cảnh sát thành phố Tô Thành, xin hỏi ngươi là..." Lúc này Liễu Uy mở miệng, hắn ta không nhận ra Hạ Mạt, nhưng căn cứ đồng phục của Hạ Mạt, hắn ta phát hiện cấp bậc của Hạ Mạt không thấp, nghiêm túc mà nói, thật ra cấp bậc của nàng còn cao hơn cả hắn ta.

"Không nên đánh chết." Lúc này Hạ Mạt lạnh băng phun ra mấy chữ.

Không nên đánh chết?

Câu này là có ý gì?

Mọi người đang nghi ngờ, sau đó lại nghe được tiếng rên thống khổ, không tới một phút sau, mọi người đã biết ý nghĩa chân chính trong những lời này của Hạ Mạt.

Tất cả cảnh sát, kể cả Liễu Uy, lúc này bọn họ đã ngã trên mặt đất, thoạt nhìn vẻ mặt nguyên một đám đều có chút thống khổ, về phần súng của bọn hắn lại đều rơi trên đất, tuy súng nằm trong phạm vi tay bọn hắn có thể đụng đến, nhưng vấn đề nằm ở chỗ dường như tay của mỗi người bọn hắn đều có chút vấn đề, muốn cầm súng cũng không được.

Một đám người nhìn trợn mắt hốc mồm, này… rốt cuộc là sao hắn có thể làm được?

"Oa, tỷ phu tương lai thật lợi hại!" Tô Đình Đình mở to hai mắt nhìn, tuy nàng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Hạ Chí, nhưng vẫn không nghĩ tới Hạ Chí lại lợi hại như vậy, phải biết rằng, vừa rồi có chừng bảy cảnh sát chĩa súng vào Hạ Chí, nhưng Hạ Chí lại có thể trực tiếp đánh ngã cả bảy người ngay khi bọn hắn còn chưa kịp nổ súng!

Hạ Chí đã đi tới trước mặt Hạ Mạt, cười xán lạn với nàng: "Tốt rồi, đã giải quyết xong, hiện tại ngươi có thể tiếp nhận vụ án này."

"Ta không tiếp nhận." Hạ Mạt trả lời rất đơn giản, "Ta bề bộn nhiều việc."

"À, không sao, đúng là hiện tại ngươi có chút bận thật." Hạ Chí cũng không thèm để ý chuyện này, về phần Hạ Mạt bận cái gì, thực ra hắn cũng có thể tính là biết rõ, nàng đang chơi đùa cái U Linh học viện kia đây.

"Ngươi tiếp nhận." Hạ Mạt lại lạnh lùng phun ra ba chữ.

"Ta?" Hạ Chí ngẩn ngơ: "Tuy ta cũng m uốn điều tra xem là ai giá họa cho ta, nhưng ta có thể thầm đi thăm dò, vụ án này cứ để cho cảnh sát đi làm đi."

"Vụ án này ngươi tới lo liệu." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, "Ta đã tìm xong trợ thủ cho ngươi."

"Tìm xong trợ thủ?" Đột nhiên Hạ Chí cảm thấy hơi không thích hợp, hắn nhìn về phía đám cảnh sát đang nằm dưới đất kia, "Không phải bọn hắn đấy chứ?"

Lần này Hạ Mạt cũng không để ý đến Hạ Chí, mà đi về phía Liễu Uy, giọng nói càng thêm lạnh băng: "Ta tên Hạ Mạt, ngươi sẽ lập tức nhận được điện thoại của cục trưởng các ngươi, yêu cầu tất cả các ngươi nghe lệnh của ta, cho nên hiện tại ta nói trước cho ngươi biết, ngươi và thủ hạ của ngươi chỉ cần nghe theo Hạ Chí chỉ huy là được, hắn sẽ dẫn các ngươi đi điều tra rõ vụ án mưu sát Tào Thực."

Liễu Uy nghe được sửng sốt một chút, đang muốn nói điều gì, đột nhiên điện thoại di động của hắn ta đổ chuông thật.

Bình Luận (0)
Comment