Tay phải của Liễu Uy rất đau, bởi vì bị đánh gãy, hắn ta phải dùng tay trái để nhận điện thoại, sau đó hắn ta lập tức cảm thấy cả người không tốt, bởi vì cuộc điện thoại này thực sự do cục trưởng gọi tới.
Mà mệnh lệnh của cục trưởng lại giống với lời mỹ nữ cảnh quan Hạ Mạt kia vừa nói, lúc đầu, nếu chỉ nghe theo chỉ huy của Hạ Mạt, Liễu Uy còn cảm thấy có thể tiếp nhận, dù sao đối phương cũng là cảnh sát có cấp bậc cao hơn hắn ta, nhưng hiện tại Hạ Mạt lại yêu cầu hắn ta nghe Hạ Chí chỉ huy, đây là cái quỷ gì?
Để Hạ Chí điều tra vụ án mưu sát Tào Thực?
Nhưng bản thân Hạ Chí vốn là nghi phạm lớn nhất trong vụ án này, hơn nữa càng kỳ quái hơn là tên gia hỏa này vừa đánh lén cảnh sát, hơn nữa còn không phải đánh lén cảnh sát bình thường, bọn hắn có tổng cộng tám cảnh sát, đều bị người này đánh, hơn nữa tên khốn kiếp này còn xuống tay rất nặng, dường như tay hắn ta đã bị gãy rồi đây!
Nhưng sau khi Liễu Uy xác nhận vài lần qua điện thoại, hắn ta biết được mệnh lệnh này sẽ không thay đổi, cũng có nghĩa hắn ta chỉ còn cách làm tay sai cho một người mới vừa đánh mình.
"Ta phát hiện gần đây ngươi tiến bộ thật lớn." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, có vẻ hơi xúc động, "Ngươi còn biết lừa cả ta, quá khó khăn."
"Ta đi đây." Hạ Mạt lạnh lùng nói ba chữ, mà tiếng moto nổ vang cũng gần như cùng lúc vang lên, một giây sau, nàng đã quay đầu xe, mang theo một cơn gió lạnh gào thét lao đi.
"Hãm hại ta xong liền rời đi, thực đúng là càng ngày càng tùy hứng." Nhìn bóng lưng Hạ Mạt, Hạ Chí tự lẩm bẩm nói.
"Có phải nàng đang giận không?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Hạ Chí, là Tô Phi Phi đã đi tới bên cạnh.
"Ừm, cũng không phải tức giận." Hạ Chí mỉm cười, "Nàng chỉ hơi tùy hứng, cố ý muốn kiếm chuyện cho ta làm."
"Vậy không sao chứ?" Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tô Phi Phi hiện lên một tia lo lắng.
"Không việc gì đâu." Hạ Chí cười ôn hòa với Tô Phi Phi, sau đó lại đi về phía Liễu Uy.
Liễu Uy cắn răng, có chút tốn sức từ dưới đất đứng lên.
"Hiện tại hẳn ngươi rất phiền muộn." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Hạ tiên sinh, ta sẽ nghe theo mệnh lệnh của cục trưởng, ngươi nói đi, ngươi muốn để chúng ta bắt đầu điều tra từ nơi nào?" Liễu Uy thật sự rất phiền muộn, nhưng việc đã đến nước này, hắn ta cũng không còn cách nào khác.
Lúc này, Liễu Uy cũng đã hiểu, bối cảnh của Hạ Chí tuyệt không tầm thường.
"Ừm, ta cảm thấy các ngươi đều đang bị thương rất nặng, cho nên các ngươi vẫn nên tới bệnh viện trước đã." Hạ Chí tỏ vẻ rất thương cảm cấp dưới.
Chỉ là mỗi người đều cảm thấy lời này phát ra từ trong miệng hắn thật kỳ quái, ai bảo mấy người Liễu Uy vốn bị Hạ Chí đả thương đây?
"Hạ tiên sinh, chỉ là một vài vết thương nhỏ, chúng ta còn có thể làm việc." Liễu Uy cắn răng nói, trực giác nói cho hắn ta biết, hiện tại Hạ Chí đang kéo dài thời gian.
"À, ngươi muốn nói thương thế của ngươi tương đối nhẹ, không cần tới bệnh viện?" Hạ Chí nhìn Liễu Uy, ánh mắt như có chút quái dị.
"Đúng vậy, Hạ tiên sinh, ta còn có thể..." Liễu Uy gật đầu, mà hắn ta còn chưa dứt lời đã phát ra một tiếng rên vì đau đớn: "A..."
Là Hạ Chí đột nhiên đá lên trên người Liễu Uy, mà động tác của Hạ Chí cũng không ngừng, hắn cứ như vậy mà đánh Liễu Uy một trận điên cuồng!
Mọi người lại một lần nữa ngẩn người, này… Hạ Chí điên thật rồi sao?
Trước đó Hạ Chí ra tay, mọi người còn có thể hiểu được, dù sao thì cảnh sát cũng muốn nổ súng bắn chết Hạ Chí, nhưng hiện tại, Liễu Uy đã chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh của Hạ Chí mà làm việc, vì sao Hạ Chí còn đánh người nữa?
Mấy cảnh sát khác càng có chút không biết làm sao, hiện tại bọn hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Ừm, không sai biệt lắm." Hạ Chí nhanh chóng ngừng tay, nhìn Liễu Uy đã bị hắn đánh ngã xuống đất, Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi: "Hiện tại hẳn ngươi đã bị thương tương đối nặng rồi nhỉ? Cần tới bệnh viện không?"
"Ngươi, ngươi đúng là..." Liễu Uy tức giận dị thường, này… rốt cuộc đây là người nào vậy, chỉ vì hắn ta bị thương không đủ nặng không tới bệnh viện, cho nên tiếp tục đánh hắn ta một trận?
Liễu Uy còn chưa nói hết lời đột nhiên cảm thấy không thở nổi, sau đó hắn ta trực tiếp hôn mê. Không hề nghi ngờ, Liễu Uy không bị đánh bất tỉnh mà là bị tức bất tỉnh.
"Lúc này hẳn nên tới bệnh viện." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó nhìn về phía mấy cảnh sát khác, "Các ngươi có cần tới bệnh viện không?"
Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức gật đầu, có mấy cảnh sát còn tranh thủ thời gian trả lời: "Cần, rất cần!"
Lúc này, ngoại trừ trả lời cần, bọn hắn đã không còn đáp án nào khác, bọn hắn cũng không muốn bị đánh thêm một trận nữa. Bị đánh một trận không phải vấn đề lớn nhất, sau khi bị đánh xong hoàn toàn không tìm được nơi để nói rõ lí lẽ, đây mới là bi kịch lớn nhất.
Đồng thời những cảnh sát này đều thầm chửi bới trong lòng, rốt cuộc tên khốn kiếp Hạ Chí có bối cảnh gì vậy? Chẳng trách trước đó hắn vẫn luôn không cố kỵ gì!
"Hạ Chí, để ta sắp xếp người đưa mấy vị cảnh quan này tới bệnh viện." Lúc này Tô Tuấn Thiên lại đi tới bên cạnh Hạ Chí, tiến triển của chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Tuấn Thiên, hắn ta chỉ muốn khiến cục diện hỗn loạn này nhanh chóng biến mất.
"Được." Hạ Chí cũng không ngại.
"Đưa cả Thường Hổ tới bệnh viện sao?" Tô Tuấn Thiên hạ thấp giọng hỏi.
Thật ra Tô Tuấn Thiên cũng cảm thấy Thường Hổ có chút vấn đề, cho nên hắn ta mới cố ý hỏi một câu như vậy.
"Đều đưa đi." Lúc này Hạ Chí lại tựa như không hề để ý tới Thường Hổ.