Tô Tuấn Thiên cũng không hỏi thêm nữa, rất nhanh đã sắp xếp thêm vài người đưa Liễu Uy đang hôn mê và bảy cảnh sát khác đi, mà đám người Tô gia đang xem náo nhiệt cũng nhanh chóng rời đi phần lớn, chỉ còn lại vài người.
"Phi Phi, chúng ta đi vào trước." Hạ Chí đẩy xe lăn của Tô Phi Phi đi vào biệt thự.
"Hạ Chí, chờ một chút." Tô Tuấn Thiên lập tức gấp gáp, "Chuyện này ngươi định xử lý thế nào?"
"Ta có nói ta sẽ xử lý sao?" Hạ Chí thản nhiên nói, cũng không quay đầu lại.
Tô Tuấn Thiên hơi ngẩn ra, lẽ nào Hạ Chí vốn không định quản?
Vốn còn muốn hỏi thêm, nhưng Hạ Chí đã đóng cửa lại, sau đó trực tiếp đẩy Tô Phi Phi đi vào trong nhà.
"Đại ca, rốt cuộc tiểu tử kia có lai lịch thế nào?" Bên ngoài biệt thự, Tô Tuấn Lương không nhịn được hỏi.
"Ta cũng rất muốn biết." Nét mặt Tô Tuấn Thiên có chút kỳ dị, sau đó hắn ta xoay người rời đi.
Trong biệt thự, trong phòng khách, lúc này Tô Phi Phi không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không định đi điều tra xem là ai giết Tào Thực thật sao?"
"Thật ra là ai giết chết Tào Thực cũng không có liên quan quá lớn với ta." Hạ Chí mỉm cười: "Cái người đã giá họa cho ta kia rất khó có khả năng tự mình ra tay."
"Ngươi định làm thế nào để tìm được người kia?" Tô Phi Phi gần như đã hiểu suy nghĩ của Hạ Chí, Hạ Chí không quan tâm là ai đã giết chết Tào Thực, hắn chỉ quan tâm tới người có ý đồ giá họa cho hắn.
"Phi Phi, chuyện này chúng ta không cần phải vội." Hạ Chí cười ôn hòa, "Ngược lại người đã giá họa cho ta kia sẽ vội trước."
"Ngươi muốn để người kia tự động xuất hiện?" Tô Phi Phi hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, ta hiểu rồi, như vậy cũng rất bớt việc."
"Ừm, cho dù là nha đầu bốc đồng kia cũng không thể hãm hại ta được." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó nằm trên ghế sofa, "Phi Phi, chúng ta nghỉ ngơi ở nhà trước, đợi ngày mai ta lại đi dạo phố với ngươi."
"Ừm." Tô Phi Phi thản nhiên cười, "Ta lên tầng đàn dương cầm."
Tiếng đàn động lòng người rất nhanh đã bay từ trên tầng tới, Hạ Chí nhắm hai mắt lại, dường như đang tiến vào mộng đẹp.
Tô gia, trong một gian phòng không lớn, lúc này lại đang diễn ra một buổi hội nghị khẩn cấp, người tham dự hội nghị cũng không nhiều, nhưng đều là thành viên trung tâm chân chính của Tô gia.
Trong phòng đều là nam nhân, ngồi ở chủ vị là một lão nhân sáu mấy tuổi, hắn ta chính là gia chủ Tô gia Tô Nhân Nghĩa, nhân xưng Tô lão gia, mà hắn ta cũng chính là phụ thân của Tô Tuấn Thiên và Tô Đình Đình.
Lúc này Tô Tuấn Thiên cũng đang ở trong phòng, Tô Tuấn Lương cũng đang ở đây, ngoài ra còn có một nam nhân trung niên đầu quấn băng vải, lại chính là Tô tam gia Tô Nhân Quý đã bị Hạ Chí đập bể đầu tối hôm qua. Trước đó không lâu hắn ta mới vừa được người đón từ bệnh viện tới đây.
"Tuấn Thiên, Tuấn Phong có thể tới rồi sao?" Tô Nhân Nghĩa đưa mắt nhìn Tô Tuấn Thiên, mở miệng hỏi.
Thoạt nhìn Tô lão gia này không được khỏe lắm, lúc nói chuyện cũng có chút không đủ lực lượng, có lẽ cũng chính vì vậy nên hiện tại nhiều khi, vẫn luôn là Tô Tuấn Thiên đại biểu cho phụ thân làm việc.
"Cha, nhị đệ nói hắn sẽ mau chóng trở về, nhưng lúc nào mới có thể về thì hắn cũng không xác định được." Tô Tuấn Thiên trả lời: "Dù sao thì hiện tại hắn cũng không ở Tô thành."
"Sự tình khẩn cấp, tạm thời chúng ta không đợi Tuấn Phong nữa." Tô Nhân Nghĩa lắc đầu, "Hẳn các ngươi đều biết chuyện chúng ta muốn thương lượng là chuyện về Phi Phi và Hạ Chí, chúng ta cần nhanh chóng quyết định một việc, đó chính là chúng ta có nên đứng chung một trận tuyến với Phi Phi hay không?"
Dừng lại một chút, Tô Nhân Nghĩa lại bổ sung: "Tình huống hiện tại hẳn mọi người cũng đã hiểu, đứng chung một trận tuyến với Phi Phi cũng đồng nghĩa với đứng chung một trận tuyến với Hạ Chí, điều này cũng có nghĩa chúng ta sẽ đắc tội với Tào gia, tất nhiên sẽ bị Tào gia trả thù."
"Đại bá, chuyện này còn phải nghĩ sao? Chúng ta hoàn toàn không cần vì người như Hạ Chí mà đắc tội với Tào gia." Tô Tuấn Lương lập tức tiếp lời.
"Tên nhóc khốn nạn kia thiếu chút nữa đã đánh chết ta, sao ta có thể đứng chung một trận tuyến với hắn?" Tô Nhân Quý tức giận dị thường, "Chờ khi ta khỏe, ta nhất định phải đánh chết tên nhóc khốn nạn kia!"
"Lão tam, Phi Phi là nữ nhi của ngươi, theo lý thuyết, chuyện này nên do ngươi quyết định." Giọng điệu của Tô Nhân Nghĩa vẫn hữu khí vô lực như trước, "Nhưng Hạ Chí vốn không đơn giản, hiện tại chúng ta còn chưa tra rõ lai lịch của hắn, nhưng chúng ta có thể xác định, thực ra hắn có bối cảnh không giống bình thường."
"Hạ Chí không chỉ có bối cảnh không bình thường, bản thân hắn cũng có được thân thủ rất tốt, tuyệt không phải người bình thường." Tô Tuấn Thiên cũng mở miệng nói: "Nếu thật sự có thể tranh thủ lôi kéo Hạ Chí tới Tô gia chúng ta, có lẽ Tô gia chúng ta có thể thay đổi cục diện bất lợi trước mắt."
Tô Tuấn Thiên vừa nói tới đây, điện thoại di động của hắn lại đổ chuông.
"Tào gia gọi điện thoại tới." Tô Tuấn Thiên lấy điện thoại di động ra, sắc mặt hơi âm trầm.
"Nhận đi, mở loa ngoài, nhìn xem bọn hắn nói gì." Tô Nhân Nghĩa trầm giọng nói.
Tô Tuấn Thiên nhận điện thoại, mà đối diện lập tức truyền tới một giọng nói âm lãnh: "Tô đại thiếu, nếu như trước mười hai giờ đêm nay các ngươi vẫn không thể giao hung thủ ra, vậy bắt đầu từ không giờ, hai nhà chúng ta chính thức khai chiến!"
Nói xong câu đó, đối phương lập tức cúp điện thoại, mà trong phòng, bầu không khí cũng lập tức trở nên đè nén.