"Đây là lãnh địa thuộc về thần, mà các ngươi không có tư cách ở lại nơi này." Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo dị thường, một luồng khí tức cường đại mãnh liệt trào ra từ trên người hắn, một giây sau, hắn vung mạnh tay lên, phun ra một chữ lạnh băng dị thường: "Cút!"
Hàng trăm người đồng thời bay ngược, mà một giây sau, bọn hắn lại đột nhiên biến mất khỏi không trung, giống như bọn hắn chưa từng xuất hiện ở nơi này vậy.
Bốn phía đột nhiên biến thành an tĩnh dị thường, gió nhẹ phật đến, mùi hoa lặng yên bay tới, giẫm lên cỏ xanh mềm mại, hết thảy đủ để khiến mỗi người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng, hiển nhiên có người là ngoại lệ.
"Chắc chắn là ta đang nằm mơ, ta ngủ thêm một giấc đi." Tô Đình Đình ở đó tự lẩm bẩm, sau đó, nàng thật sự nằm lên trên cỏ, nhắm mắt lại, một bộ muốn ngủ.
"Phi Phi, sau này, nơi đây chính là nhà của ngươi." Đột nhiên Hạ Chí thu liễm khí tức trên người, hắn nhìn tiên nữ mỹ lệ trước mắt, trong ánh mắt có vẻ cưng chiều, giọng nói vẫn vô cùng nhu hòa.
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt đẹp lóe lên thần thái kỳ dị, "Là nhà của chúng ta."
"Phi Phi, ta ngủ một lát." Hạ Chí nói xong câu đó, bên cạnh lại nhiều thêm một tấm sofa, hắn ngả người lên ghế sofa, sau đó tự lẩm bẩm: "Mặt trời chiều đúng là tuyệt vời."
Trong lúc lẩm bẩm, Hạ Chí nhắm mắt lại, sau đó im lặng, thoạt nhìn hắn đã ngủ thiếp đi thật.
Tô Phi Phi cũng đến gần sofa hơn một chút, dùng đôi mắt xinh đẹp dị thường của nàng nhìn chằm chằm Hạ Chí, mà trong mắt nàng rõ ràng còn thêm mấy phần ôn nhu.
"Phi Phi tỷ, sao ta lại cảm thấy mình không thể ngủ được? Chẳng lẽ đây không phải là mơ thật sao?" Tô Đình Đình bò dậy từ trên cỏ.
"Đình Đình, ta đã nói rồi, đây không phải mộng." Tô Phi Phi không quay đầu lại, vẫn nhìn Hạ Chí như cũ.
"A, tỷ phu tương lai đã ngủ thật rồi sao? Hắn thì hay rồi, nói ngủ là có thể ngủ." Tô Đình Đình bu lại, có chút ngạc nhiên.
"Chỉ là hắn mệt mỏi quá sức thôi." Giọng nói của Tô Phi Phi hết sức mềm nhẹ, còn có nhu tình rất rõ ràng, "Vì ta, hắn đã hao phí quá nhiều tinh lực."
"Thế nhưng ban nãy hình như hắn cũng không làm gì." Tô Đình Đình lẩm bẩm, "Cũng không đúng, hình như hắn đã làm rất nhiều chuyện, chẳng qua Phi Phi tỷ, rốt cục là hắn đã làm cách nào vậy? Trên đời này thật sự có thần sao? Tỷ phu tương lai là thần thật sao?"
"Hắn là người." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói: "Nhưng hắn cũng có thể là thần."
"Phi Phi tỷ, tỷ có thể nói chuyện dễ hiểu một chút không, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hiện tại ta thật sự hoài nghi mình bị tâm thần, ta còn muốn gọi tới đường giây nóng của bệnh viện tâm thần." Vẻ mặt Tô Đình Đình tràn đầy khổ não, "Ta cảm thấy hiện tại, những người cũng hoài nghi như ta còn có rất nhiều."
"Nói thông tục một chút, chính là siêu năng lực trong miệng người thường." Rốt cục Tô Phi Phi cũng quay đầu nhìn Tô Đình Đình, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đình Đình, ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần biết trên thế giới này thật sự có siêu năng lực tồn tại."
"Oa, thì ra là siêu năng lực!" Vẻ mặt Tô Đình Đình tràn đầy sợ hãi, "Ta đã nói rồi, ta vẫn luôn tin tưởng trên đời này có siêu năng lực, Phi Phi tỷ, tỷ nói xem có phải ta cũng có siêu năng lực không?"
"Ngươi, thật không có." Tô Phi Phi điềm nhiên cười cười, "Được rồi, chớ ồn ào, để anh rể ngươi được nghỉ ngơi một hồi, vừa rồi hắn đã sáng tạo ra một nhân gian tiên cảnh cho chúng ta đây."
"Cũng đúng." Tô Đình Đình lại nằm lên trên cỏ, vẻ mặt say mê, "Phi Phi tỷ, ta cảm thấy lần này chúng ta thực sự phát tài rồi!"
Tô Phi Phi không nói gì, nàng chỉ nhìn về phía Hạ Chí đang ngủ say, so sánh với hắn, tất cả tài phú khác đều không đáng nhắc tới.
Tô Đình Đình không tim không phổi vừa trải qua hai lần kịch biến, còn đang nghĩ tới phát tài, thật ra đây cũng là vận may của nàng, mà giờ khắc này, những người khác của Tô gia lại không được may mắn như vậy.
"Gặp quỷ rồi, ta gặp quỷ, ha ha ha ha..."
"Đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta, không phải ta làm, ta không giết ngươi..."
"Lão bà, mau nhìn, có thần tiên..."
Ngoài cổng trang viên Tô gia có mấy người đã điên điên khùng khùng, mà giờ khắc này, không có ai quan tâm tới bọn hắn, phải biết rằng, hiện tại mỗi người đều chưa tỉnh hồn, đối với tất cả vừa phát sinh, không ai có thể suy nghĩ được rốt cục chuyện này là thế nào, nó đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức của bọn hắn.
Vừa rồi đột nhiên bọn hắn ngã nhào ở cổng chính, đủ mấy trăm người, chuyện duy nhất đáng mừng chính là bọn hắn không bị thương, nhưng bọn hắn cũng có thể xác định, bên trong kia, nơi vốn thuộc quyền sở hữu của bọn họ đều đã biến mất, mặc dù lúc này cổng chính còn đang mở rộng ra, nhưng bọn hắn đã không còn người nào dám lại đi vào.
Sắc mặt Tô Tuấn Thiên rất âm trầm, mà phụ thân hắn ta Tô Nhân Nghĩa, sắc mặt cũng rất khó coi, hai người Tô Nhân Quý Tô Tuấn Lương cũng giữ im lặng, nhưng trên thực tế, lúc này những người khác đều đang nhìn bọn hắn, bởi vì bọn hắn là hai nhân vật trọng yếu nhất Tô gia.
Kít!
Tiếng thắng gấp truyền đến, đám đông giật mình tỉnh giấc, mọi người vô thức quay đầu nhìn lại, sau đó bọn hắn mới phát hiện một chiếc Land Rover vừa ngừng xe, sau đó là một nam nhân trẻ tuổi cao lớn nhảy xuống xe, bước nhanh về phía bên này.
"Tuấn Phong trở lại rồi!" Tô Tuấn Thiên lập tức mừng rỡ, dường như thoáng cái đã thấy được hy vọng.